NGHIỆT SÚC - Trang 231

“Cas. Tao xin lỗi tao là đồ rác rưởi.”
“Lay. Tao rất tiếc vì mày là đồ rác rưởi.” Bọn nó nhăn nhở nhìn nhau.

“Xin lỗi, tao cũng là đồ rác rưởi.”

“Mày là một cái xe rác! Cả một đoàn xe rác vượt biên sang Canada.”
“Thế thì lắm rác quá. Mày có cần giấy phép để chở cái đống rác ấy

không?”

“Tao nghĩ Canada có lệnh cấm nhập rác rưởi đấy.”
“Thế nên bọn họ mới toàn người dễ thương như thế.
Không có thứ rác rưởi nào được ở lại mà.”
Rồi một sự im lặng xen vào giữa hai đứa nó.
“Ờ, phải.” Cas nói gượng gạo như thể nó thực sự hy vọng đổi chủ đề.
“Ôi thôi nào. Chuyện đó là sao? Mày biết hắn hả? Hắn đã không... khi

mày còn nhỏ đấy chứ?” Nó tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu nhưng không
dám nói ra.

“Chúa ơi. Không!”
“Biết rồi.”
“Đúng là hôm bữa tao có nói với mày là sẽ giải thích cho mày nghe.

Nhưng nó... Khỉ thật, Lay. Tụi mình đừng làm khó dễ nhau nữa được chứ?
Tao sẽ kể cho mày sau, tao hứa đấy. Tao biết nói thế nghe không hay ho gì
nhưng giờ tao chưa đối mặt với chuyện đó ngay được. Ý tao là, tao còn
không thể kiếm ra nổi bộ đồ nào mặc vừa.” Trông nó hoảng hốt tới nỗi cơn
giận của Layla cũng nguôi dần. Rốt cuộc sự tha thứ cũng giống như thả cho
đi một con báo dữ mà ta đang nắm đuôi.

“Mày đã giết ai đó à?”
“Chưa đâu.”
“Thế thì tao chờ được. Nhưng mày sẽ phải bồi thường cho tao.”
“Thế mày muốn bắt đền gì nào? Hoa nhé? Hay sôcôla? Vừa hoa vừa

sôcôla?”

“Mày phải đi cùng tao tới bữa tiệc nghệ thuật.”
“Được thôi. Nhưng chỉ khi tụi mình kiếm cho mày vài bộ đồ mới và

không phải màu đen nhá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.