một con thú hoang đang chạy nhốn nháo trong lồng ngực. Tất cả những gì
cô có thể nghĩ là Marcus Jones và cô đã phụ lòng cậu ta biết bao.
“Chúng tôi sẽ tiến vào,” Miranda xác nhận. Boyd ở lại với đội trước
nhà. Gabi đi qua sân vườn vì cửa sau sẽ dễ phá hơn, nghĩa là cô có thể vào
nhanh hơn. Bãi cỏ đã chết, đông cứng lại trong bụi bê tông và một lớp cỏ
vàng úa đánh dấu nơi từng có những thứ đè lên. Viên phụ trách nói khu
vườn đầy những bức tượng. Cô tự hỏi không biết đám tượng chết tiệt ấy đâu
rồi, bao nhiêu trong chúng là con người. Bọn họ đang phải đối mặt với cái
quỷ gì đây?
Gabi đi sau một viên cảnh sát to cao đang cầm thanh phá cửa. Công
việc tệ hại nhất. Dễ bị thương nhất. Chẳng cảnh sát nào lại muốn ở trong
một tình huống mà tay không chạm súng cả.
Lời chỉ dẫn nghe thấy rõ trên bộ đàm và ngay lập tức, đồng thời cả phía
trước và sau, các đội liền vung thanh phá cửa lên đập vào những cánh cửa
nặng nề. Những tấm gỗ chống lại sự vậy hãm. Chúng cứng cáp, vững chắc,
từ những ngày mà người ta còn xây nhà để ở lâu dài. Nhưng thậm chí lịch sử
cũng phải chịu thua trước vũ lực, nhất là khi ta biết những điểm yếu của nó:
chốt khóa, bản lề. Những vụn gỗ vỡ ra. Một sĩ quan khác nêm một cái xà
beng dưới khóa và cạy cửa ra.
Bọn họ thả cái đồ phá cửa xuống, rút súng ra và lao vào nhà như những
thiên thần báo oán. Trả thù cho Daveyton Lafonte và Betty Spinks và Lóng
Lánh và cho bản thân họ, để bọn họ sẽ không bao giờ phải nhận cuộc gọi
báo về người thân của mình.
Nhà bếp ở phía tay phải, cái tủ lạnh đang mở tung ra, phòng khách bên
tay trái, những tấm rèm nặng nề đóng kín. Cầu thang dẫn lên tầng hai.
Nơi này hôi mùi ẩm mốc và mùi báo cũ. Như ngửi thấy mùi hôi chân
trong một thư viện cũ. Và mùi máu. Vương đầy ra bếp. Trong tầng hầm, trên
một bàn làm việc. Cả một cái lò mổ. Những tấm thảm bị ố màu giống khu
vườn vậy với những chỗ khác màu là do những thứ đặt ở đó lâu đến mức để
lại những bóng ma của chúng. Những vết bẩn bám đầy trên tường nhà ẩm
ướt và mốc đen. Phân chuột. Đám bọ nhậy và gián chạy tủa vào trong những