“Florrie, anh xin lỗi.” TK hoảng hốt, quỳ xuống bên cạnh em gái. “Anh
không cố ý. Đó là một tai nạn. Em có sao không? Để anh xem nào.” Cả đời
mình, ông chưa bao giờ đánh một người phụ nữ.
Ông nhận ra tiếng nức nở đó thật quen thuộc. Nó không phải tiếng khóc
của một người phụ nữ chút nào mà là tiếng khóc của một thằng con trai tuổi
teen. Tiếng của chính ông. Âm thanh đó thoát ra khỏi cổ họng khi ông đứng
cạnh xác của Ricky Furman đã bị bắn chết còn khẩu súng lơ lửng trong tay
ông. Một tiếng rền rĩ cao vút không biết của ai, một âm thanh đến thẳng từ
địa ngục. Âm thanh của quỷ dữ. Của con người ông lúc đó. Đứa con trai mụ
điếm. Tên giết người.
Ông nắm lấy vai cô em gái. “Xin em Florrie.” Xương xẩu cô vặn xoắn
lại dưới cái váy đầm và cô quay người lại để cắn ông, những cái răng nanh
vàng bẩn thỉu trong một cái mõm dài còn tiếng rên rỉ giờ đã biến thành tiếng
gầm gừ khi cô em gái bò ra khỏi bộ da người như một con chó chui ra từ bọc
nước ối, bốn chân cào cào trên sàn gỗ, lông bết màu đỏ. Cô em gái giờ đứng
trên bốn cái chân chó khẳng khiu và rũ rũ lông, máu văng đầy phòng.
TK hét lên và bò tránh khỏi cô em gái nhưng ông bị vướng vào những
bím tóc dài cuộn đầy phòng. Những con gián chạy loạn lên trong mớ tóc.
“Đừng đi, anh còn chưa mở cánh cửa mà,” Ramón nói, giọng ai oán
trông càng kinh dị thêm bởi cái đầu giấy khổng lồ. Cậu ta là người duy nhất
không thay đổi gì. Còn những người bạn còn lại của ông đều đang co rút và
gập người xuống phía trước, chống bốn chân mà đá hai chân ra sau. Những
cái xương kêu răng rắc, hộp sọ kéo dài ra khi họ đẻ ra những con chó hung
tợn vẫn trốn trong họ bấy lâu, quằn quại thoát khỏi tính người.
Con chó màu vàng máu me mà em gái ông biến ra đang đứng trên mặt
đất, sừng sộ lên, hai vành môi lộn ra ngoài để lộ phần lợi đen sì và thứ nước
dãi xám quánh nhễu ra khỏi hàm răng sắc nhọn.
TK lồm cồm đứng dậy, rất từ từ, một tay ông giơ ra như để chặn con
chó, một tay mò mẫm trong túi tìm bình xịt hơi cay. Những con chó mới đẻ
khác đang dần đứng dậy, gầm gừ và kêu ăng ẳng. Florrie lao tới mắt cá chân
ông, cắn một cú mở màn, TK xoay người và bỏ chạy.
“Anh phải mở cánh cửa đó ra,” Ramón nói buồn bã.