NGHIỆT SÚC - Trang 425

Viên đạn xé rách vai gã, khiến Clayton văng người đập trúng một cái

cột báo. Gã chùng người xuống, máu thấm vào giấy báo.

“Tôi sẽ hỏi các người một lần nữa. Con gái tôi đâu?”
Jonno bò lồm cồm trên sàn, tay nắm chặt bất kể cái gì đang cầm. Anh

ta vung điện thoại về hướng cô. “Cô ở đây rồi. Cám ơn Chúa cô đã đến.”

“Anh đang quay phim thứ này sao?” Gabi hét vào mặt anh ta, súng vẫn

chĩa vào Clayton, người đang gục đầu xuống tóm chặt lấy cánh tay mình và
vẫn nhìn về hướng khác. “Anh bị làm sao thế hả?”

“Tôi buộc phải làm thế,” Jonno rền rĩ. “Hắn bắt tôi làm thế vì những

con mắt.”

“Đừng ngáng đường tôi và ngừng quay phim đi,” cô mắng gã blogger

đần độn. “Clayton! Con gái tôi đâu? Tôi sẽ bắn ông một lần nữa. Tôi sẽ bắn
cho tới lúc hết đạn. Nhưng sẽ không có vết thương nào chí tử cả. Ông sẽ đau
đớn, nhưng ông không chết đâu. Tôi sẽ giữ ông ở đây cho đến khi nào ông
nói cho tôi nghe.”

Có thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt ông ta. Sự sợ hãi. Rốt cuộc cũng sợ.

“Tôi không biết,” gã nói, nghiến chặt răng chịu đau. “Tôi nghĩ có lẽ cô bé ở
đây. Cô bé là một trong những người đã mở ra. Tôi không thể ra lệnh họ
mang theo những gì.”

“Nói thế chưa đủ,” cô không nghĩ tới những từ ngữ như “mở ra” xem

từ đó nghĩa là gì.

Jonno vừa bước lùi lại để quay cả hai người, cô vừa nhận ra. “Thôi

ngay đi!” cô hét lên với anh ta và cô kiềm chế lắm mới không bắn luôn vào
vai anh ta một cái nếu điều đó có thể khiến anh ta ngừng quay phim.

Clayton chầm chậm rời mắt khỏi chỗ cây cột, cánh tay bị thương của gã

lơ lửng. Khuôn mặt đã trở lại bình thường nếu như có thể gọi vậy. Nước da
xám xịt và bèo nhèo, mái tóc trắng cắt ngắn dựng lên nhưng gã lại nhìn cô
hy vọng.

“Hãy bắn tôi đi. Hãy để nó thoát ra. Tôi đã cố gắng giữ nó quá lâu rồi,

nhưng nó không thuộc về tôi. Chẳng có cái gì thuộc về bất cứ ai trong chúng
ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.