NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 165

mình đang làm lúc đó. Vua cha tôi cùng chịu chung số phận ấy. Người bị
biến thành một tảng đá đen hiện còn ở một nơi trong cung này. Mẹ tôi cũng
chịu chung số kiếp tương tự.

Tôi là người độc nhất Thượng đế tha cho khỏi sự trừng phạt ghê gớm. Từ

hôm ấy, tôi tiếp tục tôn thờ Thượng đế nhiệt tâm hơn bao giờ hết. Thưa bà
xinh đẹp của tôi, tôi tin chắc rằng Người đưa bà đến đây là để an ủi tôi, bởi
vì xin thú thật nỗi cô đơn thật là đáng chán.”

Tất cả câu chuyện ấy, và đặc biệt những lời cuối cùng làm cho tôi càng

cảm thấy tình cảm nồng nhiệt đối với chàng. Tôi nói: “Thưa hoàng tử, không
nên hoài nghi gì nữa, chính Đấng tối cao run rủi cho tôi đến hải cảng của
chàng và tạo cơ hội giúp chàng rời xa một nơi tang tóc. Chiếc tàu mà tôi vừa
rời để lại đây có thể chứng tỏ cho chàng thấy tôi cũng có ít nhiều địa vị ở
Bátđa. Tôi còn để lại ở đấy nhiều tài sản lớn. Tôi xin đường đột hiến chàng
một nơi tạm trú cho đến khi Đấng thống lĩnh hùng mạnh các tín đồ, vị đại
diện của Đấng tiên tri vĩ đại

[30]

nhận ra chàng và ban cho mọi vinh dự mà

chàng xứng đáng được hưởng. Nhà vua nổi tiếng ấy ngự ở Bátđa. Một khi
Người được tin chàng đã đến kinh đô, lập tức Người sẽ tỏ cho chàng thấy,
không một ai cầu xin sự ủng hộ của Người mà không thỏa được mong ước.
Làm sao chàng có thể ở lâu hơn nữa trong một thành phố mà mọi vật đều
làm cho chàng không sao chịu đựng nổi? Chiếc tàu của tôi là để hầu hạ
chàng, chàng tuyệt đối có quyền sử dụng nó.”

Hoàng tử nhận lời, suốt phần đêm còn lại chúng tôi trò chuyện với nhau

về việc xuống tàu.

Trời vừa tảng sáng, chúng tôi ra khỏi hoàng cung đi đến bến cảng. Ở đấy

các chị tôi, viên thuyền trưởng và bọn nô lệ đang rất lo lắng cho tôi. Sau khi
giới thiệu các chị tôi với hoàng tử, tôi kể cho các chị nghe điều gì đã cản trở
tôi hôm trước không kịp về tàu, sự gặp gỡ hoàng tử, câu chuyện của chàng
và nguyên nhân gây tai họa cho một thành phố đẹp như vậy.

Các thủy thủ mất nhiều ngày để bốc dỡ những hàng hóa tôi đưa đến. Rồi

họ lại mất nhiều ngày để xếp lên tàu ngọc ngà, vàng bạc, tất cả những gì quý
báu nhất trong cung điện. Chúng tôi đành bỏ lại bàn ghế và vô số đồ dùng
bằng vàng bạc vì không thể nào mang đi hết. Có lẽ cần phải có nhiều chuyến
tàu nữa thì mới có thể chở về Bátđa tất cả những của cải chúng tôi trông thấy
ở đây.

Sau khi xếp lên tàu những đồ vật muốn mang theo, chúng tôi lấy thêm

thức ăn và nước ngọt cần thiết cho cuộc hành trình, về thức ăn, vẫn còn lại
nhiều thứ mang đi từ Banxôra. Cuối cùng, chúng tôi khởi hành với cơn gió
thuận lợi như mong ước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.