NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 1093

Trong phòng khách, tiên nữ Pari Banu đang ngồi trên một cái ngai đúc

bằng vàng khối nam kim cương, hồng ngọc và ngọc trai, viên nào cũng to
một cách kỳ lạ. Hai bên tả hữu có nhiều tiên nữ, người nào cũng xinh đẹp và
ăn vận cực kỳ sang. Trước cảnh huy hoàng đường bệ ấy, mụ phù thủy không
chỉ bị lóa mắt mà còn khá lo sợ nữa. Sau khi quỳ xuống trước ngai, mụ
không thể nào mở miệng nói lên lời cảm ơn tiên nữ như đã định. Để đỡ cho
mụ việc đó, tiên nữ Pari Banu nói:

- Bà già ạ, tôi rất hài lòng được dịp giúp đỡ bà, và rất vui thích thấy bà đã

có thể tiếp tục chuyến đi của mình. Tôi không giữ bà đâu, nhưng trước đó,
xin mời bà thăm quan cung của tôi. Mời bà đi với các người hầu, họ đưa
đường và chỉ cho bà xem.

Mụ phù thủy, vẫn lo âu, dập đầu một lần nữa xuống tấm thảm trải dưới

chân ngai và cáo từ mà không đủ sức cũng chẳng có gan mở miệng nói một
câu nào, rồi để lại cho hai tiên nữ đưa đi xem. Mụ cực kỳ ngạc nhiên, miệng
không ngót thốt những lời thán phục khi được xem hết phòng này đến phòng
khác, cùng những của cải và sự tráng lệ mà chính tiên nữ Pari Banu đã thân
hành dẫn hoàng tử Atmét đi xem lần đầu tiên nàng gặp chàng. Điều làm cho
mụ khâm phục hơn cả sau khi xem toàn bộ lâu đài, là khi hai nàng dẫn
đường nói cho biết tất cả những gì mụ vừa xem chỉ là một phần nhỏ trong
thanh thế và uy quyền của chủ nhân họ mà thôi. Trong vương quốc rộng lớn
của bà, còn nhiều lâu đài khác mà họ không thể nói rõ là bao nhiêu, tất cả
đều kiến trúc theo những dạng thức khác nhau, không cái nào kém cái nào về
phần tráng lệ và huy hoàng. Vừa nói chuyện với mụ về những đặc điểm
khác, họ vừa dẫn mụ vào, rồi mở cửa chúc mụ đi đường may mắn. Mụ phù
thủy cáo biệt và cảm ơn họ đã hết lòng chăm sóc.

Đi được mấy bước, mụ phù thủy quay lại để quan sát và nhận dạng cánh

cửa, nhưng mụ không nhìn thấy gì cả. Nó đã trở thành vật vô hình đối với
mọi người đàn bà khác, như đã từng nói ở trên. Như vậy, trừ mỗi một chi tiết
ấy ra, mụ trở về hoàng cung, tự lấy làm bằng lòng, vì đã làm tròn công việc
được trao. Đến kinh thành, mụ theo những nẻo đường tắt, rồi qua cái cổng bí
mật tới hầu vua. Trông thấy bộ mặt ỉu xiu, vua tưởng mụ không thành công,
liền bảo:

- Nhìn mặt bà, ta đã hiểu chuyến đi của bà là vô ích. Bà không thể mang

lại cho ta điều sáng tỏ mà ta hy vọng có được qua sự mẫn cán của bà.

Mụ phù thủy đáp:

- Tâu bệ hạ, tôi xin phép được tâu với Người, xin Người chớ bằng cứ vào

vẻ mặt mà suy xét tôi có hết lòng trong công việc Người hạ cố ban cho hay
không, mà nên bằng vào lời trình chân thật về những điều tôi đã làm và
những điều đã xảy tới cho tôi, kẻ đã không tiếc sức mình để xứng đáng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.