NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 121

nâng cánh cửa lên. Trông thấy một chiếc cầu thang, tôi vác rìu bước xuống.

Xuống đến chân cầu thang, tôi thấy mình ở trong một cung điện lớn sáng

sủa như thể đang ở trên mặt đất vào nơi trống trải nhất, điều này làm cho tôi
rất khâm phục. Tôi đang đi trong một hành lang có những hàng cột bằng đá
hoa vân, chân cột và đầu cột làm bằng vàng khối, thì trông thấy một người
đàn bà bước tới. Dáng điệu nàng cao quý, ung dung và xinh đẹp kỳ lạ đến
nỗi tôi không thiết ngắm nghía vật gì khác nữa ngoài việc dán mắt nhìn nàng
mà thôi.

Để tránh cho người đẹp khỏi mất công bước đến tận chỗ mình, tôi vội

vàng tiến lên để gặp nàng. Và trong khi tôi cúi chào rất thấp, nàng hỏi:
“Chàng là ai? Là người trần hay là thần thánh?”

- Thưa bà, tôi là người trần, tôi chẳng có quan hệ gì với thần thánh cả.

- Tại làm sao chàng đến được nơi đây? – Nàng hỏi tiếp, miệng thở dài não

nuột. – Tôi ở chốn này đã hai mươi lăm năm, mà suốt thời gian ấy tôi chưa
hề trông thấy một người trần nào, trừ có chàng lần này là một.

Sắc đẹp lộng lẫy, sự dịu dàng và vẻ trung hậu trong cách nàng đón tiếp

giúp cho tôi đủ can đảm để trả lời: “Thưa bà, trước khi tôi được vinh hạnh
giải đáp mối băn khoăn của bà, xin cho phép tôi thưa với bà rằng tôi vô cùng
vui thú trước sự kỳ ngộ này. Đây là một cơ hội giúp tôi khuây khỏa nỗi buồn
đau của mình và có lẽ là một cơ hội để làm cho bà được sung sướng hơn
trong chuỗi ngày đang sống.” Tôi kể qua cho nàng biết, do một tai nạn
không may như thế nào mà một hoàng tử như tôi lại đến nỗi lâm vào cảnh
này, và sự tình cờ ra làm sao lại dun dủi cho tôi khám phá được lối vào cái
nhà tù tráng lệ nhưng chắc là buồn chán, để được gặp nàng.”

- Than ôi, thưa hoàng tử, – nàng lại thở dài – chàng nói rất có lý khi cho

rằng cái nhà tù sang trọng và xa hoa này đúng là một nơi trú ngụ rất chán
chường. Khi người ta buộc phải sống ở một nơi trái với ý muốn của mình thì
những chốn hoa lệ nhất cũng chẳng ai thích thú. Chàng đã từng bao giờ nghe
danh vua Epitimarút vĩ đại, chúa đảo Gỗ Mun chưa nhỉ? Sở dĩ có cái tên gọi
đó là vì hòn đảo này sản sinh rất nhiều loại gỗ quý ấy. Tôi là công chúa con
của Người. Vua cha tôi đã gả tôi cho một hoàng tử có họ hàng xa xôi với tôi.
Nhưng ngay đêm tân hôn, giữa lúc triều đình và cả kinh thành vương quốc
đảo Gỗ Mun đang tưng bừng mở hội mừng thì một hung thần đã bắt cóc tôi
trước khi tôi được gặp mặt chồng. Lúc ấy tôi ngất đi, hoàn toàn bất tỉnh nhân
sự. Khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong lâu đài này. Một thời gian dài không
có gì có thể an ủi nổi tôi. Nhưng rồi thời gian và sự cần thiết bắt buộc, tôi
cũng phải quen dần và cam chịu sự có mặt của lão hung thần. Như đã nói với
chàng, đã hai mươi lăm năm tôi sống ở chốn này. Có thể nói tôi có đầy đủ tất
cả những gì cần thiết cho cuộc sống, tất cả những gì đủ làm vừa lòng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.