NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 120

hãm hại cậu nếu biết cậu đã đến thành phố này.”

Tôi không chút nghi ngờ tấm lòng thành thật của bác thợ may, khi bác nói

cho tôi rõ tên nhà vua. Nhưng bởi vì mối hiềm thù giữa vua cha tôi với ông
ta không có liên quan gì đến cảnh ngộ của tôi, thưa bà, tốt hơn là tôi sẽ
không nói gì về chuyện ấy.

Tôi cảm ơn bác thợ may về lời khuyên của bác và nói thêm rằng tôi hoàn

toàn làm theo lời bác dặn. Tôi sẽ không bao giờ quên niềm hân hoan được
gặp bác. Thấy chắc là tôi đang đói, bác sai dọn cho tôi ăn và còn cho tôi
được nghỉ lại ở nhà nữa, tôi nhận lời.

Mấy ngày sau, thấy tôi đã hơi lại sức sau chuyến đi lâu dài và vất vả, và

biết là phần đông các ông hoàng theo đạo Hồi ta đều có học một môn nghệ
thuật hay một nghề nghiệp nào đó, phòng những lúc gặp vận không may thì
dùng tới nếu cần, bác hỏi tôi có biết được một nghề nào khả dĩ kiếm sống
qua ngày mà chẳng cần nhờ vả ai hay không. Tôi đáp tôi thạo khoa này môn
nọ, rằng tôi là nhà ngữ pháp, là nhà thơ v.v… và nhất là tôi viết chữ rất tốt.
“Với tất cả những điều cậu vừa nói đó, – bác đáp – ở xứ này cậu sẽ không
kiếm ra nổi một mẩu bánh bỏ vào mồm đâu. Không có gì vô tích sự hơn là
những hiểu biết đại loại như cậu vừa nói tới. Nếu cậu chịu nghe lời khuyên
của tôi, thì cậu hãy mặc một chiếc áo cộc. Trông cậu cũng có vẻ cường tráng
và có sức khỏe tốt, cậu hãy đi vào khu rừng bên cạnh nhà đốn củi, mang về
bày ra chợ bán, tôi đảm bảo rằng cậu sẽ thu được một món tiền nho nhỏ đủ
sống qua ngày mà chẳng cần nhờ vả ai. Bằng cách ấy, cậu có thể chờ đến lúc
trời nhìn lại mà xua tan cái đám mây vận hạn nó đang phá ngang hạnh phúc
cuộc đời cậu, buộc cậu phải giấu giếm dòng dõi của mình. Tôi lo việc xoay
cho cậu một sợi thừng và một cái rìu.”

Vì sợ người ta nhận ra và vì cũng cần phải sống, tôi đành đồng ý làm việc

đó mặc dù nó thấp hèn và vất vả.

Ngay ngày hôm sau, bác thợ may sắm cho tôi một cái rìu và một sợi dây

cùng một chiếc áo cộc. Bác lại gửi gắm tôi cho những người dân nghèo
chuyên kiếm sống bằng nghề đốn củi, yêu cầu họ cho tôi theo cùng. Họ đưa
tôi vào rừng. Ngay hôm đầu, tôi đã trở về, đầu đội một bó củi lớn, bán lấy
được nửa đồng tiền vàng địa phương. Mặc dù rừng không xa lắm nhưng ở
thành phố này củi không phải là không đắt bởi ít ai chịu khó cất công đi làm
nghề đốn củi. Chỉ một thời gian ngắn, tôi kiếm được nhiều tiền đủ hoàn lại
cho bác thợ may món tiền bác đã ứng trước cho.

Tôi sinh sống bằng cách ấy hơn một năm thì một hôm, tôi đi vào rừng

sớm hơn thường lệ. Tôi đến một nơi khá đẹp mắt và bắt đầu chặt củi. Nhân
bứt một cái rễ cây, tôi chợt nhận ra một cái vòng sắt buộc vào một cánh cửa
nắp cũng làm bằng cùng thứ kim loại ấy. Tôi liền gỡ hết đất phủ lên trên và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.