NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 127

CHUYỆN KẺ GHEN GHÉT VÀ NGƯỜI BỊ GHEN
GHÉT

Trong một thành phố khá lớn nọ, có hai người nhà ở xế cửa nhau. Một người
nuôi một mối ghen ghét đến nỗi người bị ghen ghét đành phải dọn nhà đi xa.
Ông chắc rằng chỉ tại ở gần nhau cho nên mới bị hàng xóm của mình thù
ghét, ông đã hết sức lấy lòng mà vẫn không làm sao cho gã giảm bớt hằn thù
được chút nào. Ông bán nhà cùng với ít đồ đạc của mình và đến kinh thành
tậu một mảnh đất nhỏ cách phố xá chừng nửa dặm đường. Ngôi nhà khá đầy
đủ tiện nghi, có một mảnh vườn đẹp và một cái sân rộng vừa phải. Trong sân
có một bể chứa nước sâu đã lâu ngày không dùng chứa nước.

Con người tốt bụng mua được chỗ nhà đất ấy rồi, liền đi tu để sống một

cuộc đời ẩn dật. Ông cho xây thêm nhiều phòng tu ở trong nhà. Chỉ ít lâu sau
nhà ông đã trở thành một cộng đồng đông đảo tu sĩ. Đức độ của ông chẳng
bao lâu nổi tiếng và do đó thu hút khá đông thiên hạ, cả những dân thường
cũng như các quan chức trong thành phố đến thăm. Tóm lại, mọi người đều
hết sức quý trọng và yêu mến ông. Nhiều người từ xa đến xin ông cầu
nguyện cho. Tất cả những ai được gặp ông trở về đều đồn đại về những
phước lành mà họ tin là được trời ban cho thông qua vị tu sĩ.

Danh vọng lớn của ông ta truyền về đến tận thành phố quê hương nơi mà

ông đã rời bỏ, làm cho con người hay ghen ghét kia quá đỗi buồn rầu. Đến
mức gã phải bỏ cửa bỏ nhà và công việc làm ăn ra đi với quyết tâm tìm cách
giết hại người hàng xóm cũ cho bằng được. Nhằm mục đích đó, gã đến tu
viện của các ẩn sĩ và được viện trưởng trước đây vốn là hàng xóm của gã,
tiếp đón một cách cực kỳ thân ái. Gã hay ghen ghét nói với ông rằng gã đến
đây để bàn với ông một việc hệ trọng, chỉ có thể nói chuyện riêng với mỗi
mình ông ta mà thôi. Gã nói thêm: “Để không cho ai có thể nghe được câu
chuyện giữa chúng ta, tôi xin ngài, chúng ta hãy cùng đi dạo trong sân. Và vì
trời cũng sắp tối rồi, xin ngài hãy ra lệnh cho các tu sĩ của ngài trở về buồng
riêng của họ.”

Vị trưởng tu sĩ làm theo lời gã yêu cầu. Khi gã hay ghen ghét chỉ còn lại

một mình với con người tốt bụng ấy, gã vừa đi sóng đôi với ông trong sân
vừa bắt đầu nói huyên thuyên cho đến khi đến bên bờ cái bể chứa, thì xô
nhào ông xuống đấy. Chẳng có ai hay biết gì về hành động độc ác ấy. Làm
xong, gã chạy vội ra cửa tu viện và thoát ra ngoài không để ai trông thấy. Gã
trở về nhà, hí hửng với chuyến đi, tin chắc rằng người mình ghen ghét không
còn sống trên đời này nữa. Nhưng gã đã nhầm to.

Cái bể chứa ấy vốn có tiên và thần ở. Họ có mặt đúng lúc để cứu vị trưởng

các tu sĩ. Họ đón lấy ông và đỡ ông ta xuống đáy bể một cách nhẹ nhàng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.