NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 152

Sáng hôm sau, tôi vừa mặc quần áo, thì ba mươi chín thiếu phụ khác đã

vào buồng. Tất cả đều ăn vận khác ngày hôm trước. Họ chào và hỏi thăm sức
khỏe tôi. Sau đó họ dẫn tôi vào buồng tắm, tự tay tắm rửa cho tôi. Mặc dù tôi
không đồng ý, họ vẫn giúp tôi đủ mọi việc cần thiết. Khi tôi tắm xong, họ
mặc cho tôi bộ quần áo khác còn đẹp đẽ hơn bộ mặc hôm qua.

Suốt ngày, hầu như chúng tôi chỉ ngồi ở bàn ăn. Đến giờ đi ngủ, các nàng

lại yêu cầu tôi chọn một người để làm bạn. Thưa bà, để bà đỡ chán tai vì
nghe lặp đi lặp lại một chuyện ấy, tôi xin nói tóm tắt là tôi sống một năm
ròng rã cùng bốn mươi thiếu nữ ấy, mỗi đêm ngủ với một người. Trong suốt
thời gian ấy, cuộc đời nhung lụa không bị một nỗi buồn phiền nhỏ nhặt nào
làm cho gián đoạn.

Cuối năm (không có gì làm cho tôi bất ngờ hơn) một buổi sáng, bốn mươi

thiếu phụ ấy, đáng lẽ đến thăm và hỏi thăm sức khỏe của tôi như thường lệ,
lại bước vào phòng, hai má người nào cũng đầm đìa nước mắt. Họ lần lượt
đến ôm hôn tôi và âu yếm nói: “Vĩnh biệt, hoàng tử thân yêu, vĩnh biệt!
Chúng em phải xa chàng thôi.”

Nước mắt các nàng làm tôi cảm động. Tôi van nài họ hãy cho tôi biết căn

nguyên của nỗi buồn và của sự biệt ly mà họ vừa nói: “Nhân danh Thượng
đế, các cô em xinh đẹp của ta ơi, hãy cho ta biết, ta có thể an ủi hoặc giúp ích
được chút gì cho các cô em hay không?” Họ không trả lời thẳng mà lại nói:
“Giá mà chúng em chưa bao giờ được trông thấy hoặc được quen biết chàng!
Trước chàng, nhiều chàng trai đã hạ cố đến thăm chúng em. Nhưng không
một ai có được cái duyên dáng, sự dịu hiền, tính vui vẻ và tư cách như
chàng.” Nói xong họ lại khóc thảm thiết. Tôi lại hỏi: “Các cô em xinh đẹp
của ta ơi, ta van các cô em chớ để cho ta âu sầu hơn nữa! Hãy cho ta biết vì
sao các cô em đau buồn?”

- Hỡi ơi! – Họ đáp. – Còn có căn nguyên nào có thể làm cho chúng em

buồn bã ngoài sự bắt buộc phải xa lìa chàng? Có lẽ chúng em sẽ chẳng bao
giờ còn được gặp lại chàng nữa đâu! Tuy nhiên, nếu chàng muốn và nếu
chàng vì chúng em mà có đủ nghị lực tự chủ bản thân thì cũng không phải là
không có dịp gặp lại nhau lần nữa.

- Các cô em ơi, – tôi đáp – tôi chẳng hiểu tí gì về điều các cô em vừa nói.

Xin các cô em hãy nói rõ ràng hơn!

Một nàng trả lời:

- Vậy thì, để làm vừa lòng chàng, chúng em xin thưa rõ: chúng em đều là

công chúa, con vua. Chúng em cùng sống chung ở đây với niềm lạc thú mà
chàng thấy đấy. Nhưng cứ hết mỗi năm, chúng em lại bắt buộc phải vắng
mặt bốn mươi ngày để làm những phận sự cần thiết mà chúng em không
được phép nói rõ. Sau đó chúng em trở lại lâu đài này. Hôm qua vừa hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.