NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 153

năm. Hôm nay chúng em phải từ giã chàng. Đó là nguyên nhân làm cho
chúng em buồn bã. Trước khi đi, chúng em để lại cho chàng mọi thứ chìa
khóa, đặc biệt là chìa khóa một trăm cánh cửa, để giúp chàng có cách thỏa
mãn sự hiếu kỳ và làm dịu bót nỗi cô đơn trong thời gian vắng chúng em.
Nhưng, vì hạnh phúc của chàng và lợi ích đặc biệt của tất cả chúng ta, chúng
em căn dặn chàng chớ có nên mở cánh cửa bằng vàng. Nếu chàng mở cánh
cửa ấy ra, chúng em sẽ chẳng bao giờ được gặp lại chàng, chính nỗi lo về
chuyện ấy đang làm cho chúng em càng thêm đau khổ. Chúng em hy vọng
lời khuyên của chúng em sẽ có ích cho chàng. Nó quyết định sự yên tĩnh và
hạnh phúc đời chàng. Xin chàng chú ý cho, nếu chàng chẳng giữ được sự
hiếu kỳ không đúng đắn, chàng sẽ tự gây hại lớn cho mình. Bởi vậy chúng
em van chàng chớ có phạm sai lầm ấy để cho chúng em được niềm an ủi rồi
sẽ gặp lại chàng ở đây sau bốn mươi ngày xa cách. Chúng em ra đi có thể
mang theo mình cái chìa khóa mở cánh cửa bằng vàng. Song làm như vậy sẽ
là một điều xúc phạm đối với một hoàng tử như chàng, sẽ là hoài nghi tính
kín đáo và sự biết kiềm chế của chàng.

Thưa bà, lời các công chúa xinh đẹp gây cho tôi một nỗi đau buồn thật sự.

Tôi không quên bày tỏ với họ rằng sự vắng mặt của họ sẽ gây cho tôi nhiều
ưu phiền. Tôi cảm ơn những lời khuyên bảo tốt lành của họ. Tôi quả quyết
với họ rằng tôi sẽ chú ý lời khuyên bảo. Tôi còn có thể làm những việc còn
khó khăn hơn thế nhiều để được cái hạnh phúc là sẽ sống những ngày còn lại
của đời mình với những người đàn bà có phẩm cách hiếm thấy như họ.

Phút chia tay thật là lưu luyến. Tôi ôm hôn các nàng hết người này đến

người khác. Sau đó họ ra đi để một mình tôi ở lại trên tòa lâu đài.

Niềm lạc thú được sống cùng với họ, thức ăn ngon, các buổi hòa nhạc, các

trò vui làm tôi bận rộn suốt cả năm đến nỗi không còn thì giờ, cũng không có
chút ham thích nào đi xem những điều kỳ thú có thể có trong lâu đài huyền
ảo này. Tôi cũng không để ý đến cả bao nhiêu đồ vật tuyệt tác trông thấy
hằng ngày, vì quá say mê sắc đẹp của các nàng và vì quá vui thích khi thấy
các nàng chỉ có mỗi một điều chăm lo duy nhất là tìm cách làm đẹp lòng tôi.
Tôi buồn rầu sâu sắc khi họ ra đi. Và mặc dù họ vắng mặt chỉ có bốn mươi
ngày, tôi cảm thấy như sắp phải trải qua một thế kỷ không có các nàng. Tôi
thầm hứa sẽ không quên lời khuyên bảo quan trọng của họ, sẽ không mở
cánh cửa bằng vàng. Nhưng bởi vì chỉ trừ việc đó mà thôi, còn ra tôi được
phép thỏa mãn sự tò mò, tôi liền cầm lấy cái chìa khóa thứ nhất trong những
chìa khóa dùng để mở các cánh cửa đã được sắp xếp theo thứ tự.

Mở cửa thứ nhất, tôi đi vào một vườn cây ăn quả mà tôi nghĩ rằng trong

khắp vũ trụ không có nơi nào có thể so sánh bằng.

Tôi cũng không chắc cái vườn ngọc uyển ở chốn thiên đường mà đạo Hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.