NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 155

những ngày tới, trừ cửa thứ một trăm.

Ngày hôm sau, tôi đi mở cánh cửa thứ tư. Nếu những gì trông thấy ngày

hôm trước có thể gây cho tôi sự ngạc nhiên, thì những vật thấy hôm nay làm
cho tôi mê mẩn. Tôi đặt chân vào một cái sân rộng trước một tòa nhà kiến
trúc tuyệt diệu, mà tôi sẽ không miêu tả lại hầu bà để tránh sự dài dòng. Tòa
nhà ấy có bốn mươi cửa luôn luôn mở rộng, mỗi cửa dẫn tới một kho tàng.
Trong số đó có nhiều kho tàng có giá trị lớn hơn kho tàng các vương quốc
lớn nhất. Kho đầu tiên chứa những đống ngọc. Điều khó tin là những viên
quý nhất lớn bằng quả trứng bồ câu trở lên lại nhiều hơn những viên cỡ bình
thường. Trong kho tàng thứ hai, có kim cương, ngọc hồng và ngọc tía. Trong
kho thứ ba, ngọc bích. Trong kho thứ tư, vàng bạc nén. Trong kho thứ năm,
tiền đồng. Trong kho thứ sáu, bạc nén. Hai kho tiếp đó là tiền các loại. Các
kho khác chứa ngọc tía, ngọc xanh, ngọc vàng, ngọc mắt mèo, ngọc lam,
ngọc vân và tất cả các loại đá quý khác mà ta biết, không kể vân thạch, mã
não trắng, mã não đỏ. Còn san hô thì xếp cả một kho đầy, không phải chỉ có
cành thôi mà là cả những cây san hô nguyên vẹn.

Ngạc nhiên và khâm phục, tôi thốt lên, sau khi xem tất cả những vật báu

đó: “Không, tất cả các kho tàng của tất cả các vua chúa trong vũ trụ tập trung
lại một nơi, cũng không sánh được những kho báu này. Hạnh phúc thay cho
ta được làm chủ tất cả của cải này cùng với bao nhiêu nàng công chúa yêu
kiều!”

Thưa bà, tôi sẽ không dừng lại để kể chi tiết với bà tất cả những đồ vật

hiếm có và quý báu khác mà tôi trông thấy những ngày tiếp sau. Tôi chỉ nói
rằng cần đến không ít hơn ba mươi chín ngày mới mở hết chín mươi chín cái
cửa và ngắm nghía tất cả những gì bày ra trước mắt. Chỉ còn lại mỗi một
cánh cửa thứ một trăm, cấm không được mở nữa mà thôi.

Đã đến ngày thứ bốn mươi kể từ hôm các công chúa kiều diễm ra đi. Ngày

hôm ấy nếu tôi có đủ nghị lực cần phải có để tự kiềm chế thì bây giờ tôi đã là
con người sung sướng nhất trong tất cả loài người, chứ không phải là con
người khốn khổ nhất. Còn một ngày nữa thôi là các công chúa trở lại. Niềm
vui được gặp lại họ đáng ra phải hãm bớt sự tò mò của tôi. Nhưng do một sự
yếu đuối mà tôi không bao giờ thôi hối hận, tôi đã sa vào sự quyến rũ của
quỷ sứ nó không cho tôi yên ổn được một chút nào, nó buộc tôi tự dấn thân
vào con đường khổ ải mà rồi mình sẽ phải trải qua. Tôi đã mở cánh cửa tai
hại mà tôi đã hứa là sẽ không mở.

Vừa mới đưa chân định bước vào thì một mùi hương khá dễ chịu nhưng

không hợp với tạng người tôi, làm cho tôi ngã xuống bất tỉnh. Tuy nhiên, tôi
tỉnh dậy được. Đáng lẽ hiểu ra sự cảnh cáo ấy mà đóng cửa lại và không bao
giờ còn ham muốn thỏa mãn sự tò mò của mình nữa, thì tôi lại vẫn cứ bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.