NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 157

bằng vàng trong khi vắng mặt các nàng công chúa. Ngài đã không khôn
ngoan hơn chúng tôi. Ngài đã chịu cùng hình phạt như chúng tôi. Chúng tôi
rất muốn nhận ngài ở lại đây để cùng nhau thi hành cái hình phạt mà chúng
tôi không rõ sẽ kéo dài bao lâu nữa. Nhưng ngài đã biết rõ những lý do
không cho phép chúng tôi làm như vậy. Bởi vậy ngài hãy đi đi, hãy đến triều
đình ở Bátđa. Ngài sẽ tìm thấy ở đấy Đấng thống lĩnh sẽ quyết định số phận
của ngài.

Họ chỉ cho tôi đường đi, và tôi từ giã họ. Dọc đường, tôi cho cạo râu và

chân mày, và mặc áo quần khất sĩ. Tôi đi bộ lâu lắm rồi. Cuối cùng đến
thành phố này. Tôi gặp ở cổng thành các khất sĩ đồng đạo của tôi kia, cả ba
anh em đều rất ngạc nhiên thấy cùng chột mắt bên phải. Nhưng chúng tôi
không có đủ thời giờ để nói với nhau về cái điều bất hạnh chung ấy. Thưa bà
chúng tôi chỉ có đủ thời giờ đến đây nài xin sự giúp đỡ được trú qua đêm, mà
bà đã thuận cho một cách hào hiệp.”

Chàng khất sĩ thứ ba kể chuyện mình xong, nàng Zôbêít nói với chàng

cùng hai đồng đạo: “Hãy đi đi, cả ba người đều được tự do, các ngài muốn đi
đâu thì đi.” Nhưng một trong ba chàng đáp: “Thưa bà, xin bà thứ lỗi cho sự
tò mò của chúng tôi và cho phép chúng tôi được nghe chuyện mà quý ông
đây chưa kể.”

Lúc ấy thiếu phụ liền quay về phía hoàng đế, tể tướng Giafa và Mêrua mà

nàng vẫn chưa biết là ai. Nàng bảo: “Đến lượt các ngài kể chuyện về mình,
hãy nói đi.”

Tể tướng Giafa bao giờ cũng là người phát ngôn, trả lời nàng Zôbêít:

- Thưa bà, tuân lệnh bà, chúng tôi xin lặp lại những điều đã nói trước khi

vào quý xá. Chúng tôi là những nhà buôn ở Mútxun, chúng tôi đến Bátđa để
dạm bán hàng hóa hiện đang cất ở trong kho một cái trại mà chúng tôi trọ.
Hôm nay chúng tôi cùng nhiều bạn đồng nghiệp ăn tối ở nhà một người buôn
trong thành phố này. Ông ta sau khi chiêu đãi chúng tôi những món ăn thịnh
soạn và các loại rượu tuyệt vời, đã cho gọi vũ công và vũ nữ, ca sĩ và nhạc
công đến. Tiếng ồn ào do chúng tôi gây nên làm lính tuần tra kéo đến và bắt
đi một số người trong đám tiệc. Về phần chúng tôi, may mắn chạy thoát.
Nhưng bởi đã quá muộn, cổng vào trại đã đóng, chúng tôi không biết về đâu.
Tình cờ đi ngang qua phố này, chúng tôi nghe nhà ta đang có tiếng vui chơi.
Việc đó làm chúng tôi quyết định gõ cửa. Thưa bà, đấy là điều chúng tôi
phải thuật lại theo lệnh bà.

Nghe xong những lời đó, Zôbêít có vẻ do dự chưa biết nên xử trí thế nào.

Các khất sĩ nhận thấy, liền xin nàng hãy đối xử tốt với ba nhà buôn ở
Mútxun như đã đối xử với ba chàng. Nàng nói: “Đã thế thì ta đồng ý, ta
muốn rằng tất cả các người đều chịu ơn ta như nhau. Ta tha cho các người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.