NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 173

hoàng tử trẻ do sự ghen tuông của hai người chị ruột của chị gây nên. Chị lại
kể cho tôi nghe tiếp chuyện hai người này bị hóa kiếp thành chó như thế nào.
Sau khi hết lời an ủi vỗ về tôi, chị giới thiệu chị gái tôi cũng đã về đây ở với
chị từ sau khi mẹ tôi qua đời.

Thế là, sau khi tạ ơn Thượng đế đã cho chị em chúng tôi đoàn tụ, chúng

tôi quyết định ở vậy cùng nhau, từ nay không bao giờ xa nhau. Chúng tôi
sống cuộc đời thanh bình như vậy đã lâu. Vì tôi được giao việc chi tiêu trong
gia đình, tôi lấy làm thích thú tự mình đi mua sắm những thức ăn vật dụng
cần thiết. Hôm qua, đi mua hàng, tôi nhờ một gã khuân vác đầu óc thông
minh và tính tình dễ mến, đưa về nhà. Chúng tôi giữ anh lại chuyện vãn cho
vui. Vào chập tối có ba khất sĩ đến xin chúng tôi cho nghỉ nhờ đến sáng hôm
sau. Chúng tôi tiếp họ với một điều kiện mà họ chấp thuận. Sau khi được
mời dùng bữa, họ mừng chúng tôi một bản hòa tấu theo cách của họ, thì chợt
nghe tiếng gõ cửa. Đấy là ba nhà buôn ở Mútxun, người nào trông cũng rất
chững chạc. Họ cũng yêu cầu chúng tôi một điều như các khất sĩ. Chúng tôi
cũng đồng ý với cùng điều kiện ấy. Nhưng không một ai chịu tôn trọng điều
kiện cả. Tuy nhiên. Mặc dù chúng tôi có đủ tư cách cũng như quyền lực
trừng phạt họ về việc đó, chúng tôi chỉ đòi hỏi họ kể cho nghe chuyện về đời
mình. Chúng tôi cũng chỉ hạn chế sự trả thù vào cái việc là sau đấy mời họ ra
khỏi nhà, không cho phép họ được nghỉ nhờ cho đến sáng như họ yêu cầu
lúc mới đến mà thôi.”

Hoàng đế Harun An-Rasít rất hài lòng về việc mình đã rõ cả những điều

muốn biết. Vua công khai bày tỏ sự thích thú đối với những chuyện vừa
nghe kể.

Sự hiếu kỳ đã được thỏa mãn, hoàng đế muốn tỏ rõ quyền uy và lòng hào

hiệp của mình đối với ba khất sĩ hoàng tử và sự nhân từ đối với ba thiếu phụ.
Không thông qua vai trò của tể tướng như thường lệ, vua tự mình truyền với
nàng Zôbêít: “Thưa bà, bà tiên mà thoạt đầu bà phải tuân theo một luật lệ
khắt khe, bà tiên ấy có nói cho bà rõ chỗ ở hay là có hứa hẹn sẽ lại gặp bà để
khôi phục nguyên hình cho hai con chó cái kia không?”

- Tâu Đấng thống lĩnh các tín đồ, – nàng Zôbêít đáp – tôi quên chưa tâu để

bệ hạ rõ là bà tiên ấy có trao cho tôi một nắm tóc nhỏ. Bà dặn rằng một ngày
nào đó có thể tôi sẽ cần đến sự có mặt của bà. Lúc ấy tôi chỉ cần đốt cháy hai
sợi tóc là bà sẽ đến ngay tức khắc, cho dù bà đang ở bên kia dãy núi Côcadơ.

- Mớ tóc ấy đâu rồi, thưa bà? – Hoàng đế lại hỏi.

Nàng đáp, từ dạo ấy nàng vẫn chú ý luôn luôn mang theo bên người. Quả

vậy, nàng lấy mớ tóc ra, rồi hè tấm rèm cửa che giữa nàng và vua, nàng đưa
cho Người. Hoàng đế nói: “Thế thì chúng ta hãy mời bà tiên đến đây. Bà làm
việc đó lúc này đúng hơn lúc nào hết. Ta muốn như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.