NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 172

- Thưa bà, – tên nô lệ lúc ấy liền bảo tôi – bà chỉ còn sống được giây lát

nữa thôi. Bà hãy xem còn muốn được làm điều gì trước khi chết không?

Tôi xin được nói một lời. Lời yêu cầu ấy được chấp thuận. Tôi ngẩng đầu,

âu yếm nhìn chồng và nói với chàng: “Than ôi! Cảnh ngộ em mới bi thảm
làm sao! Em phải chết trong những ngày đẹp nhất của đời mình!” Tôi muốn
nói nữa, nhưng nước mắt và hơi nấc làm tôi nghẹn lời. Điều đó không làm
chồng tôi xúc động. Trái lại chàng còn mắng mỏ, tôi nghĩ có nói thêm nữa
cũng vô ích thôi. Tôi đành chuyển sang cầu khẩn. Nhưng chàng vẫn không
nghe, và truyền cho tên nô lệ cứ thi hành phận sự. Vừa lúc ấy bà cụ vốn là vú
nuôi của chồng tôi chạy vào. Bà phủ phục dưới chân chàng và cố gắng
khuyên giải: “Con ơi, xin con hãy nể công già đã nuôi nấng và dạy dỗ con,
hãy vì già mà tha tội cho nàng. Con hãy nhớ sát nhân giả tử. Con sẽ làm hủy
hoại thanh danh con và mất sự kính trọng của mọi người đối với con. Người
ta sẽ chẳng ngần ngại gì mà chẳng nói vào nói ra về một cơn nóng giận gây
nên cuộc đổ máu này!”

Bà cụ nói những lời đó với giọng hết sức xúc động, kèm theo nước mắt

ròng ròng, gây ấn tượng mạnh mẽ đến chồng tôi. Chàng bảo vú già:

- Đã vậy thì, vì nể u, ta tha cho nó sống. Nhưng ta muốn rằng nó sẽ mang

những dấu vết khiến nó đời đời phải nhớ tới tội lỗi của mình.

Nói đến đấy, chàng truyền cho một tên nô lệ cầm một chiếc roi xếp, lấy

toàn lực quất vào hai bên sườn và trên ngực tôi không biết bao nhiêu roi.
Chiếc roi ấy bóc da bóc thịt tôi đến nỗi tôi mê man bất tỉnh. Sau đấy, trong
cơn giận dữ, chàng lại sai chính những tên nô lệ ấy mang tôi đến vứt vào một
ngôi nhà. May ở đấy có bà cụ hết lòng chăm sóc chạy chữa cho tôi. Tôi nằm
liệt giường bốn tháng. Cuối cùng tôi khỏi, nhưng những vết sẹo mà bệ hạ
nhìn thấy hôm qua vẫn còn lại từ bấy đến giờ ngoài ý muốn của tôi.

Vừa đi lại và ra khỏi nhà được, tôi muốn trở về nhà chồng cũ. Nhưng đến

nơi, tôi chỉ nhìn thấy một bãi đất trống. Chồng tôi trong cơn giận, không chỉ
bằng lòng sai người triệt hạ nó mà còn san bằng tất cả dãy phố có nhà tôi. Sự
cường bạo chưa từng thấy thật đấy, song tôi biết kiện ai? Người gây ra
chuyện đã tính trước nên đã giấu tên, tôi không có cách gì biết rõ. Vả chăng,
cho dù tôi có biết, thì tôi cũng phải thấy rằng, cách thức đối xử ấy chẳng phải
bắt nguồn từ một quyền lực tuyệt đối đó sao? Làm sao tôi dám đi thưa kiện?

Buồn bã, trong tay không còn có gì, tôi đành trở về với chị gái Zôbêít thân

yêu của tôi, người mà bệ hạ vừa nghe thuật chuyện. Tôi kể cho chị tôi nghe
chuyện mình bị hắt hủi. Chị tiếp đón tôi với tấm lòng nhân hậu và nói:
“Cuộc đời là như thế đấy, thông thường nó tước đoạt của ta tài sản, bạn bè
hoặc người yêu, hoặc tất cả những thứ đó cùng một lúc.”

Đồng thời để chứng minh điều vừa nói, chị kể cho tôi nghe về cái chết của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.