NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 182

tôi. Sau khi xem xét kỹ tôi không nghi ngờ gì nữa, đây chính là những kiện
hàng tôi đã xếp lên tàu khi khởi hành ở Banxôra. Tôi còn nhận ra cả viên
thuyền trưởng. Bởi tôi nghĩ rằng chắc ông cho là tôi đã chết, cho nên khi tôi
đến gần và hỏi ông những kiện hàng trông thấy kia thuộc về ai, ông ta liền
đáp: “Trước đây trên tàu chúng tôi có một nhà buôn ở Bátđa tên là Xinbát.
Một hôm chúng tôi đến gần một nơi trông như hòn đảo. Ông ta cùng với
nhiều hành khách lên chơi trên cái nơi tưởng là hòn đảo ấy, kỳ thực là một
con cá voi khổng lồ đang ngủ là là mặt nước. Nó vừa cảm thấy hơi nóng do
lửa người ta đốt trên lưng nó để nấu ăn thì cựa mình và lặn ngay xuống biển.
Phần lớn những người đang ở trên lưng nó đều chết đuối. Ông Xinbát đáng
thương cũng nằm trong số đó. Những kiện hàng kia là của ông ta. Tôi định
bán đi, chờ đến bao giờ có dịp gặp một người trong gia đình ông ta thì sẽ
trao lại cả vốn lẫn lãi.”

- Thưa thuyền trưởng, – tôi liền nói – chính tôi là Xinbát đây. Người ông

tưởng là đã chết nhưng thật ra là không phải. Những kiện hàng kia chính là
tài sản và hàng hóa của tôi.

Thuyền trưởng nghe tôi nói vậy liền thốt lên: “Trời đất! Biết tin ai bây

giờ? Con người thật không đáng tin nữa. Chính mắt tôi trông thấy Xinbát
chết đuối, các hành khách trên tàu đều nhìn thấy như tôi, thế mà ông dám
bảo chính ông là Xinbát? Cả gan làm sao! Nhìn bề ngoài, ông có vẻ một con
người thật thà. Ấy thế mà ông lại trí trá khủng khiếp. Ông định chiếm đoạt
những của cải không thuộc quyền sở hữu của mình ư?

- Xin ông hãy kiên nhẫn! – Tôi đáp lời thuyền trưởng – Xin hãy vui lòng

nghe những điều tôi thưa với ông đây!

- Nào, ông muốn nói gì nào? Hãy nói đi, tôi xin nghe đây!

Tôi liền thuật lại tôi thoát chết bằng cách nào, tôi đã gặp những người

chăn ngựa của vua Miragiơ và được họ đưa về triều đình ra sao.

Vừa nghe tôi nói, thuyền trưởng đã có vẻ nao núng. Chỉ lát sau, ông đã tin

hẳn tôi không phải là một kẻ lừa đảo bởi vì có nhiều người cùng đi trên tàu
ông cũng đến và đều nhận ra tôi. Họ chúc mừng và tỏ lòng vui thích được
gặp lại. Cuối cùng, chính thuyền trưởng cũng nhận ra, ông bá lấy cổ tôi: “Tạ
ơn Thượng đế đã cho ông may mắn thoát được một cơn hiểm nghèo to lớn
như vậy! Tôi không có cách nào biểu lộ lòng vui mừng vô hạn được gặp lại
ông. Tài sản của ông kia, ông hãy nhận lấy! Nó thuộc quyền ông, ông muốn
làm gì xin hãy tùy ý.”

Tôi cảm ơn, ca ngợi sự trung hậu của thuyền trưởng. Để thừa nhận đức

tính ấy, tôi xin ông nhận một vài thứ hàng hóa tôi biếu, song ông từ chối.

Tôi chọn những thứ quý nhất trong các kiện hàng của tôi, mang dâng tặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.