NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 201

Đấy là những lời than vãn vô vọng tôi làm vang động cả hang. Tôi đập

đầu đấm bụng vì tức giận và tuyệt vọng. Tôi hoàn toàn mê mẩn trong những
ý nghĩ bi thương.

Tuy nhiên, có nên nói với quý vị chăng? Là dù khốn khổ đến đâu, lòng

yêu cuộc sống vẫn còn ở trong tôi. Nó vẫn thôi thúc tôi cố kéo dài ngày sống
chứ không tìm cách chết ngay đi cho nhẹ tội. Vừa đưa tay bịt mũi, tôi vừa dò
dẫm bước đi tìm lấy bánh mì và nước để trong quan tài mà ăn cho qua cơn
đói khát.

Mặc dù trong hang tối như bưng đến mức không phân biệt được ngày

đêm, tôi vẫn trở lại được chiếc quan tài của mình. Hình như cái hang rộng
hơn và chứa nhiều xác chết hơn tôi tưởng lúc đầu. Tôi sống mấy ngày bằng
bánh mỳ và nước của mình, nhưng cuối cùng ăn uống hết, tôi đành chờ chết.

Tôi chỉ còn chờ đợi cái chết nữa thôi, thì chọt nghe có tiếng nâng tảng đá.

Người ta hạ xuống một xác chết và một người sống. Người chết là một người
đàn ông. Có những quyết định tuyệt cùng vào những lúc tuyệt cùng nhất,
cũng là điều tự nhiên thôi. Trong lúc người ta hạ người đàn bà xuống, tôi đến
bên cạnh quan tài bà ta, và khi nhận thấy ở trên đã lấp kín miệng giếng rồi
tôi cầm một ống xương to và quật hai ba cái thật mạnh vào đầu người đàn bà
tội nghiệp. Bà ta ngất đi, hay đúng hơn là bị tôi giết chết. Nhờ có hành động
vô nhân đạo ấy mà tôi chiếm được bánh mì và nước trong quan tài của bà,
cho nên có đủ thức ăn để sống thêm mấy ngày nữa. Cuối thời gian đó, người
ta lại hạ xuống một phụ nữ chết và một người đàn ông sống. Tôi lại giết
người đàn ông bằng cách ấy, và may mắn cho tôi dạo ấy trong thành phố có
nhiều người chết, tôi không phải thiếu hụt lương thực nhờ thực hiện cái
phương sách nói trên.

Một hôm tôi vừa giết chết một người đàn bà, thì nghe có tiếng thở và bước

chân. Tôi tiến đến phía phát ra tiếng động. Nghe tiếng thở mạnh hơn, rồi
hình như trông thấy một vật gì đang chạy trốn. Tôi đi theo cái thứ bóng ấy,
thỉnh thoảng nó đứng lại rồi vừa thở vừa chạy trốn mỗi khi tôi tiến đến gần.
Tôi theo nó rất lâu và đi rất xa, cuối cùng trông thấy một đốm sáng như ngôi
sao. Tôi tiếp tục đi về ánh sáng ấy, lúc ẩn lúc hiện, do có những vật cản che.
Nhưng lần nào tôi cũng tìm lại được, và cuối cùng tôi phát hiện ra ánh sáng
ấy lọt qua từ một lỗ trống trong núi đá. Lỗ khá rộng, con người có thể chui
lọt.

Phát hiện ra chỗ đó rồi, tôi đứng lại một lúc chờ lắng dịu bót nỗi xúc động

rồi tiến tới chỗ lỗ trống. Tôi chui qua và thấy mình đứng trên bờ biển. Các vị
thử tưởng tượng nỗi vui mừng tột độ của tôi. Phải khó khăn lắm, tôi mới tin
được rằng không phải là cõi mộng. Khi đã biết chắc đây là cuộc đời thực khi
mọi giác quan đã trở lại bình thường, tôi hiểu ra cái vật tôi nghe thở phì phò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.