NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 202

mà tôi đã đi theo, là một con vật từ dưới biển lên. Nó có thói quen chui vào
hang để ăn thịt xác chết.

Tôi quan sát ngọn núi và nhận thấy nó nằm ở giữa thành phố và biển,

không có một con đường nào thông thương từ biển vào thành, bởi vì núi
hiểm trở đến nỗi thiên nhiên cũng không tạo nổi thành đường. Tôi quỳ
xuống bờ biển cảm tạ Thượng đế. Sau đó tôi quay vào hang lấy bánh mì và
mang ra ăn dưới ánh sáng ban ngày. Bữa ăn ngon lành nhất kể từ khi tôi bị
chôn sống trong chốn tối tăm đến nay.

Tôi còn quay vào hang lần nữa, mò mẫm thu nhặt trong các quan tài tất cả

các loại kim cương, châu báu, vòng tay bằng vàng và tất cả các loại vải vóc
đẹp tìm thấy được. Tôi mang tất cả những thứ đó ra bờ biển. Tôi gói thành
nhiều kiện và buộc cẩn thận bằng những sợi dây thừng người ta dùng để
ròng quan tài xuống, thứ ấy trong hang có rất nhiều. Tôi để những kiện đó
trên bờ biển, chờ dịp tốt. Không sợ mưa làm hỏng, bởi vì dạo ấy không phải
là mùa mưa.

Hai ba ngày sau tôi trông thấy một chiếc tàu vừa ra khỏi cảng và đi qua

khá gần nơi tôi đang đứng. Tôi lột chiếc khăn đội đầu làm hiệu và ráng hết
sức gọi to cho người trên tàu nghe được, cho thả xuồng vào đón. Các thủy
thủ hỏi vì sao không may ở chốn này. Tôi đáp tôi vừa thoát một trận đắm tàu
hai hôm trước cùng với các hàng hóa họ trông thấy kia. May mắn cho tôi, họ
không để ý nơi tôi đang đứng, bằng lòng với câu trả lời ấy và cho tôi đi theo
cùng với các kiện hàng.

Khi tôi lên được trên tàu, viên thuyền trưởng rất vui vì việc cứu giúp được

tôi. Ông đang bận chỉ huy con tàu cho nên cũng bằng lòng với câu chuyện
đắm tàu của tôi bịa đặt. Tôi đưa biếu ông một vài viên ngọc nhưng ông
không nhận.

Chúng tôi đi ngang qua trước nhiều hòn đảo, trong số đó có đảo Chuông,

cách đảo Xêrenđíp

[34]

mười ngày tàu buồm với sức gió đều đặn bình thường.

Ở đây cũng cách đảo Kêla đúng mười ngày đường biển. Chúng tôi ghé vào
đảo này. Ở đây có những mỏ chì, mía

[35]

và long não rất tốt.

Chúa đảo Kêla là một ông vua giàu có và hùng cường. Uy quyền ông lan

tới toàn đảo chuông. Đảo này rộng đến hai ngày đường tàu biển, dân cư thì
còn dã man đến mức vẫn ăn thịt người. Sau khi mua bán nhiều hàng hóa,
chúng tôi lại lên đường và cập bến nhiều hòn đảo khác. Cuối cùng tôi yên
lành về đến Bátđa với không biết bao nhiêu là của cải, xin không kể chi tiết
làm nhàm tai quý vị. Để tạ ơn Thượng đế và bao nhiêu ân huệ Người ban
cho tôi, tôi làm nhiều điều phúc. Nào là sửa sang đền chùa, nào là giúp đỡ
những người nghèo khó. Tôi hoàn toàn sống với họ hàng bè bạn, cùng với họ
vui chơi, chè chén thỏa thuê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.