NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 205

sao dòng nước cũng thuận lợi cho tôi. Cuối cùng tôi đến được một hòn đảo,
bờ biển hiểm trở. Tuy nhiên, tôi vẫn vượt qua được khó khăn này, lên được
đất và thoát chết. Tôi ngồi lên bãi cỏ nghỉ một chốc cho đỡ mệt, sau đó đứng
dậy đi sâu vào đảo xem xét địa hình. Tưởng chừng như đây là một cái vườn
tuyệt diệu. Đâu đâu cũng thấy cây cối, cây thì trĩu quả, cây thì nở hoa. Các
con suối nước ngọt trong veo uốn khúc rất đẹp mắt. Quả ăn thấy rất ngon và
nước thì càng uống càng thấy thích.

Đêm đến, tôi ngủ trên bãi cỏ, ở một nơi khá thoải mái. Nhưng không ngủ

yên giấc được một giờ. Giấc ngủ chập chờn bởi nỗi lo sợ thấy chỉ có mỗi
một mình ở nơi hoang vắng quá. Thế là tôi để cả phần lớn đêm ấy đau buồn
cho thân phận. Tôi tự trách mình quá dại dột, sao không chịu ở nhà mà lao
vào chuyến đi cuối cùng này. Những suy nghĩ đen tối đến nỗi tôi bắt đầu nảy
ra ý muốn hủy hoại thể xác. Nhưng may sao trời cũng vừa sáng. Anh sáng
ban ngày làm tiêu tan nỗi tuyệt vọng. Tôi đứng lên đi giữa hàng cây, lòng
vẫn bồn chồn.

Đi khá sâu vào trong đảo một ít, tôi gặp một lão già có vẻ rất hom hem.

Lão ta ngồi bên bờ một con suối. Thoạt tiên, tôi nghĩ đấy chắc là một người
cũng bị đắm tàu như tôi. Tôi đến gần chào, lão ta chỉ gật đầu không đáp mà
chỉ ra hiệu bảo tôi cõng lão lên vai đưa sang bên kia suối, đưa tay làm hiệu
cho tôi rõ, sang bên ấy để hái trái cây.

Tôi ngỡ lão ta cần tôi giúp đỡ thật. Bởi vậy tôi cõng lão lên lưng và lội

qua suối. Đến nơi, tôi bảo: “Cụ xuống đi” và cúi người để cho lão dễ xuống.
Nhưng lão già ấy mà tôi ngỡ là kiệt lực, không tụt xuống đất (mỗi lần nghĩ
lại chuyện này tôi vẫn còn bật cười) lại nhẹ nhàng đưa hai chân kẹp lấy cổ
tôi – da chân lão ta giống hệt da bò cái – rồi cứ vậy ngồi vắt vẻo trên vai tôi.
Chân lão kẹp cổ tôi chặt đến nỗi tôi tưởng như bị bóp nghẹt. Lúc ấy tôi khiếp
quá, liền ngã xuống và ngất đi.

Mặc cho tôi bất tỉnh nhân sự, lão già quái ác ấy vẫn bám riết lấy cổ tôi.

Lão chỉ hơi nới chân ra một ít để cho tôi hồi tỉnh lại, rồi lão ta tì một chân
vào bụng tôi, chân kia đập mạnh vào mạng mỡ, buộc tôi phải đứng lên. Tôi
đứng được lên, lão bắt tôi đi dưới các cây. Mỗi lần gặp quả, lão ra hiệu đứng
lại cho lão hái ăn. Suốt ngày, lão không rời tôi ra. Đến lúc tôi muốn ngủ, lão
nằm cùng, nhưng hai chân vẫn ghì riết lấy cổ tôi. Sáng nào lão cũng không
quên đánh thức tôi dậy và đưa chân thúc vào người tôi, bắt kiệu lão đi. Các
vị thử tưởng tượng nỗi cực nhục của tôi phải mang cái gánh nặng ấy trên vai
mà không tài nào gỡ ra được.

Một hôm tôi bắt gặp trên đường nhiều quả bầu khô rụng từ cây xuống. Tôi

nhặt một quả khá to, rồi sau khi lau rửa sạch sẽ, tôi vắt vào trong đó nước
nhiều chùm nho, loại quả sẵn có trên đảo, đi đến đâu cũng gặp. Khi đã vắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.