NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 210

con sông, tôi tự bảo: “Con sông này chui vào đất ở chỗ này, tất phải thoát ra
ở một nơi nào đó. Nếu ta làm một chiếc bè, ngồi lên trên và thử cho trôi theo
dòng nước, ta sẽ đến một nơi có người ở, hoặc là ta sẽ chết. Nếu ta chết, ta
làm cái việc là đổi thay cách chết mà thôi. Ngược lại, nếu ta thoát khỏi cái
nơi tai họa này, không những ta tránh được số phận đáng buồn của các bạn
ta, mà biết đâu chẳng tìm được một cơ hội mới để làm giàu? Biết đâu vận
may chẳng chờ ta qua khỏi cơn vận hạn thật khủng khiếp này, để đền bù
xứng đáng cho những thiệt hại do nạn đắm tàu gây nên?”

Sau khi luận lý như vậy, tôi không ngần ngại bắt tay ngay vào việc làm bè.

Tôi làm một chiếc bè bằng những tấm gỗ tốt và các sợi dây thừng to, ở đây
tha hồ mà chọn. Tôi buộc chặt kết thành một chiếc tàu con khá vững chắc.
Làm xong, tôi xếp lên đấy mấy kiện hồng ngọc, bích ngọc, hổ phách, đá
thạch anh và vải vóc quý. Xếp cho cân bằng và buộc chặt lại những thứ đó
xong xuôi đâu đấy, tôi lên bè cùng hai chiếc chèo con mà tôi không quên
làm sẵn. Rồi để mặc cho dòng nước cuốn đi, phó thác thân phận mình cho
Thượng đế.

Vừa lọt vào hang, tôi không còn thấy tí ánh sáng nào nữa, và cứ để cho

dòng nước cuốn đi mà chẳng rõ sẽ về đâu. Tôi lênh đênh mấy ngày trong
cảnh mịt mùng ấy, chẳng bao giờ thấy được một tia ánh sáng. Một lần, vòm
hang quá thấp đến nỗi đầu tôi chạm phải suýt bị thương. Tôi phải hết sức chú
ý để tránh vấp lại điều nguy hiểm đó. Trong thời gian ấy, tôi ăn những thức
ăn còn lại đương nhiên với lượng chỉ đủ cầm hơi. Nhưng dù sống thanh đạm
đến bao nhiêu, cuối cùng rồi lương thực cũng cạn. Thế là không thể cưỡng
được nữa, một giấc ngủ nhẹ nhàng xâm chiếm lấy người tôi. Tôi không thể
nói với các vị tôi ngủ bao lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình
đang ở giữa một đồng bằng rộng, bên bờ một con sông. Một đám những
người da đen xúm xít chung quanh, chiếc bè của tôi đã được buộc vào bờ.
Vừa trông thấy người, tôi cố đứng lên chào. Họ đáp lời tôi, nhưng tôi không
hiểu được tiếng của họ. Lúc ấy tôi cảm thấy vui mừng quá sức, đến nỗi
không rõ có nên tin thật là mình đang thức hay không. Biết chắc không phải
là đang mơ, tôi thốt lên lời và đọc mấy vần thơ A Rập: “Hãy cầu khẩn Đấng
tối thiêng liêng! Người sẽ đến cứu giúp mi. Chẳng cần phải chăm lo việc gì
khác. Hãy nhắm mắt lại! Trong khi mi ngủ, Thượng đế sẽ đổi số phận mi từ
khốn khó trở thành hạnh phúc.”

Một người da đen hiểu được tiếng A Rập, nghe tôi đọc như vậy, liền tiến

lên và nói: “Người anh em ơi, bạn chớ ngạc nhiên là đã gặp chúng tôi.
Chúng tôi sống trong cánh đồng mà bạn thấy đấy. Hôm nay chúng tôi đến
dẫn nước con sông chảy từ quả núi kia vào mương để tưới cho đồng ruộng.
Nhận thấy dòng nước cuốn theo một vật gì, chúng tôi vội chạy lại xem thì ra
chiếc bè này. Một người trong bọn chúng tôi bơi ra kéo vào bờ. Chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.