NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 249

Mặc cho chàng quả quyết những điều vừa nói ra kia là sự thật, mọi người

nghe chỉ có cười, đến nỗi chàng cũng đâm ra bối rối không biết việc gì xảy
ra. Cuối cùng chàng đứng dậy đi vào thành phố, nhiều người đi theo và kêu
to: “Một thằng điên! Một thằng điên!” Nghe vậy, nhiều người trong phố thò
đầu ra cửa sổ, những người khác mở cửa ra nhìn, cũng có một số đi theo đám
đông và cùng với họ hét tướng lên: “Một thằng điên! Một thằng điên!”, mà
cũng chẳng biết thực hư thế nào.

Chàng trai trẻ quá bối rối, nhân vừa đến trước cửa một người làm bánh

ngọt vừa mở cửa hiệu, chàng chạy tạt vào trong nhà nấp để tránh những
tiếng hò la của đám đông.

Người chủ hiệu bánh ngọt ấy xưa kia vốn là đầu lĩnh một toán cướp

chuyên đi chặn đường các đoàn lữ hành để cướp tài sản. Mặc dù từ khi đến
định cư ở Đamát, không ai có thể phàn nàn về ông bất cứ việc gì nhưng ai
biết rõ quá khứ ông đều nể sợ. Bởi vậy chỉ cần ông nhìn trừng trừng vào đám
đông thì mọi người lỉnh đi hết. Còn lại mình Bêrếtđin, ông hỏi chàng là ai và
có việc gì đến Đamát. Bêrếtđin Hátxan thuật lại hết, không giấu giếm một
điều gì, từ dòng dõi của mình, cái chết của người cha, chuyện chàng ra khỏi
Banxôra ra làm sao, cho đến chuyện tối hôm trước chàng đến cầu kinh rồi
ngủ thiếp đi bên nhà mộ của cha, thế mà khi tỉnh dậy lại thấy mình đang ở
Cairô và đang cưới vợ ở đấy. Cuối cùng chàng hết sức kinh ngạc thấy sáng
nay mình lại đang ở Đamát – quả thật mọi sự như mớ bòng bong, chàng
chẳng hiểu ra làm sao cả.

Người chủ hiệu bánh ngọt bảo:

- Chuyện của anh thật kỳ lạ, nhưng anh hãy nghe lời ta khuyên, chớ có kể

lại với bất kỳ ai những chuyện ấy. Anh hãy chờ cho đến khi trời đoái thương
nhìn lại và cất bớt cho anh những nỗi ưu phiền. Trong khi chờ đợi, anh có
thể ở lại đây với ta. Ta không có con, nếu anh đồng ý ta sẽ nhận anh là con
trai ta. Khi đã được ta nhận làm con nuôi rồi, anh có thể đi lại tự do trong
thành phố này mà không còn phải sợ những lời trêu chọc của bọn ăn không
ngồi rồi nữa.

Thật ra nhận làm con nuôi một người làm bánh ngọt thì cũng chẳng vinh

dự mấy cho con trai một vị thượng thư, nhưng trong nước bí này, Bêrếtđin
thấy đây là một dịp may chứ chẳng còn phương sách nào khác. Người chủ
hiệu bánh ngọt lấy áo quần cho chàng mặc, mời mấy người làm chứng rồi
đưa chàng đến pháp quan, tuyên bố chàng là con nuôi của ông. Từ đó,
Bêrếtđin ở lại trong nhà ông ông dưới cái tên đơn giản là Hátxan, và bắt đầu
học nghề làm bánh ngọt.

Trong khi những chuyện trên diễn ra ở Đamát, thì ở Cairô, tiểu thư con gái

thượng thư Sêmsếtđin Môhamét tỉnh giấc sau đêm tân hôn. Không thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.