NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI
Ba người vẫn dán mắt nhìn nàng công chúa, không sao hết bàng hoàng.
Vua Hocmô hỏi:
- Thế nào, giờ đây các ngài đã thấy ở tôi con người hạnh phúc các ngài tìm
kiếm chưa?
- Không, – quốc vương Bêrêđin đáp – giờ đây ngược lại chúng tôi tin chắc
ngài là một bậc quân vương rất bất hạnh, điều kỳ diệu vừa diễn ra khiến
chúng tôi không cách nào nghĩ khác. Nhưng tâu bệ hạ, tại sao công chúa bất
tỉnh khi ngài bước tới gần, và điều thần kỳ nào làm nàng hồi tỉnh lúc ngài rời
xa? Tôi có được phép cầu xin ngài thỏa mãn sự hiếu kỳ ấy?
- Tôi không chút ngạc nhiên nghe ngài hỏi vậy. – Vua Hocmô đáp. – Tôi
chờ đợi câu hỏi ấy. Ngài ngạc nhiên nhìn thấy chuyện vừa rồi, song muốn để
ngài tường tận như ngài muốn rõ, tôi phải thuật lại một câu chuyện khá dài.
Mà đêm nay đã quá khuya rồi, xin mời ngài đi nghỉ! Sáng mai tôi sẽ kể ngài
nghe.
Viên hoạn nô hồi nãy dẫn nhà vua, tể tướng và hoàng thân đến đây, lại
đưa họ trở về các phòng riêng của mình.
Đêm hôm ấy, cả ba người không ai chợp mắt. Trước những điều vừa nhìn
thấy, mỗi người cố tìm rõ nguyên do, nhưng chỉ làm đầu óc mất ngủ của
mình thêm mệt mà thôi. Cuối cùng trời cũng sáng. Nhà vua, hoàng thân cùng
tể tướng được mời đến phòng riêng của vua Hocmô. Nhà vua thuật lại câu
chuyện về đời ông như sau: