NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 319

NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI HAI

Trong khi vị phó sư trao đổi với tôi như vậy thì một người dân địa phương

tình cờ đứng bên cạnh nghe được, nói chen vào:

- Chẳng có gì lạ sao những người ấy ai cũng nói về tình yêu. Bởi ái tình

chính là nguyên nhân gây nên nỗi khổ cũng như dẫn tới bệnh điên của họ. –
Người ấy nói thêm: – Hai vị hẳn là những người chưa bao giờ đặt chân đến
thành phố Carim này, nên các vị mới không biết tất cả các chàng trai ấy đều
đổ bệnh điên sau khi nhìn mặt công chúa, con gái đức quốc vương chúng tôi.

Thấy chúng tôi tỏ ý vô cùng kinh ngạc, người ấy nói tiếp:

- Tôi biết tôi đang nói với các vị một chuyện rất khó tin, nhưng không có

gì đúng sự thật hơn. Nếu không tin lời tôi, các vị cứ hỏi bất cứ người nào
trong thành phố này, người ta đều khẳng định với các vị, nhan sắc nàng công
chúa xứ Carim là tác nhân gây nên hệ quả lạ lùng đến những chàng trai bất
hạnh ấy.

- Nàng công chúa ấy, – người dân kể tiếp – thỉnh thoảng chơi đánh cầu nơi

sân chơi công cộng. Những lúc chơi cầu, nàng không đeo mạng và ai cũng
có thể nhìn ngắm nàng. Nhưng khốn cho bất kỳ ai dừng chân ngắm dung
nhan nàng, qua ánh mắt công chúa người ấy sẽ si mê ngay, một nỗi si mê vô
cùng nguy hiểm. Những người này rồi trở nên trầm uất, và đi đến chết héo
chết mòn vì không lấy được người mình yêu; những người khác mất luôn lý
trí, trở thành những tên điên thực thụ. Những người phát điên vì nàng công
chúa bị nhốt vào các chiếc tháp kia. Quốc vương chúng tôi đã cho xây nên
chỉ dùng vào việc ấy. Nhà vua, thật ra không phải con người kém đức hạnh,
chẳng hiểu sao không cấm con gái chớ có đưa khuôn mặt không đeo mạng
phô ra trước mắt mọi người; hơn nữa dường như vua còn thích thú chơi trò
bất nhẫn ấy, và vui mừng vì mình sinh ra một người con nguy hại đến thế
cho cánh nam nhi.

Trong thời gian người dân đang kể chuyện như trên, chúng tôi nhìn thấy

một đám đông đang ùa theo một toán lính của nhà vua, dẫn hai chàng trẻ tuổi
đi về hướng khu tháp cao. Tôi thốt lên:

- Có lẽ kia là những người điên người ta đưa đến giam vào tháp.

- Đúng đấy, – người dân đáp – hôm nay là ngày công chúa Rêzia Bêgum

đi đánh cầu mà.

Người ấy vừa nói xong, tôi đột ngột bỏ đi. Ông Huxêin chạy theo, thấy tôi

hấp tấp, ông hỏi hoàng tử đi đâu vội vàng thế. Tôi đáp:

- Đi xem công chúa chơi cầu. Tôi muốn nhìn thấy nàng ấy đẹp tới mức

nào. Tôi không tin nhan sắc của nàng nguy hiểm dường ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.