NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 321

NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BA

Tu sĩ còn nói thêm nhiều điều nữa. Ông cố sức thuyết phục tôi từ bỏ quyết

định của mình. Thấy tôi vẫn khăng khăng một mực, ông nổi nóng quát:

- Thôi anh hãy xéo luôn cho, hãy đi đến chỗ chết, bởi anh đã không chịu

nghe lời khuyên của ta!

Rời vị tu sĩ đi được một lát, tôi nghe một người cầm loa đi rao to khắp các

phố phường:

Nhân danh lệnh đức vua, xin rao truyền cho bà con thiên hạ mọi người

được rõ: Hôm nay công chúa Rêzia đi chơi cầu. Nếu người nào dại dột đưa
mắt nhìn công chúa, người ấy sẽ chịu trách nhiệm về căn bệnh sẽ xảy ra cho
mình sau này
.”

Càng đi đến gần sân cầu, tôi càng để ý thấy mọi người náo động. Nghe ơi

ới tiếng những người cha đang gọi con trai về nhà, hoặc tìm cách ngăn
không cho các cậu tò mò đến xem mặt nàng công chúa Rêzia. Tôi càng cười
cho những sự lo âu thái quá ấy, cũng như nỗi kinh hoàng lại hiện lên trên nét
mặt ông Huxêin sư phó của tôi. Đến gần sân chơi cầu, tôi chỉ thấy toàn các
ông già lọm khọm. Đã thế, các cụ đều đứng xa sân chơi. Các cụ cũng lo, cho
dù lửa trong lòng mình đã lạnh giá như băng, biết đâu nhìn thẳng vào mặt
nàng công chúa kia, có khi rồi bị người ta lôi cổ nhốt vào tháp dành cho
những người điên. Chung quanh sân chơi cầu chẳng có mấy người xem. Ai
cũng tránh không nhìn vào dung nhan xinh đẹp nhất mà tạo hoá đã sẵn đúc
nên.

Riêng tôi cứ bạo dạn tiến vào, tôi bỏ ngoài tai lời mấy cụ già tốt bụng

đang cất tiếng kêu to cố ngăn tôi lại vì thương hại. Tôi xăm xăm bước tới
chỗ nàng công chúa. Nhưng chậm chân mất rồi. Nàng vừa rời khỏi sân chơi.
Công chúa đã đeo lại tấm mạng che mặt. Tôi chỉ có thể nhìn thấy nàng từ
đằng sau. Vóc dáng nàng trông có vẻ yêu kiều lắm. Nàng đã cùng hai nô tì
tin cẩn nhất bước lên chiếc kiệu trở về cung, chung quanh có đội lính tráng
đông đảo dẹp đường và theo hầu.

Tôi buồn rầu nói với vị sư phó của mình:

- Tôi thật không may sao! Giá nhanh chân hơn một chút, tôi đã có thể nhìn

thấy mặt công chúa Rêzia rồi.

Vị sư phó không ngăn nổi mừng vui lộ trên mặt:

- Tạ ơn trời đất đã không để cho ngài nhìn thấy công chúa. Mặc dù ngài

bảo đảm sẽ dửng dưng khi nhìn thấy nàng, thú thật tôi không làm sao yên
tâm được. Tôi rất vui khi hoàng tử đã không phải trải qua cơn thử thách.

- Ông chẳng có gì để vui mừng quá sớm, – tôi đáp – bởi cơn thử thách ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.