NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 323

NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BỐN

Tôi tính toán trong đầu nhiều cách, rồi quyết định làm theo cách như sau.

Tôi mang theo một số vàng bạc châu báu, tìm đến gặp người làm vườn trong
hoàng cung, đặt vào tay ông ta một túi tiền và bảo:

- Bố ơi, xin bố cầm lấy túi tiền này. Bên trong có năm trăm đồng xơcanh

vàng. Xin bố hãy cầm tạm, sau này con sẽ đưa bố nhiều món quà đáng giá
hơn.

Người làm vườn là một cụ già tốt mã, có người vợ già cũng trạc tuổi. Cụ

cầm túi tiền, mỉm cười nói với tôi:

- Chàng trai à, món quà của cậu khá lắm. Nhưng chắc cậu cho già này tiền

chẳng để làm gì. Nào, già có thể làm gì giúp cậu được bây giờ?

- Tôi có một lời nhờ cụ. Xin cụ hãy để cho tôi vào trong vườn ngự uyển,

và rồi đây có dịp được nhìn thấy nàng công chúa Rêzia trong khuôn viên
hoàng cung, chỉ cần nhìn mỗi một lần thôi, bởi từ nay trở đi nàng không
được phép ra ngoài cung cấm nữa!

Nghe nói vậy, cụ già làm vườn đột ngột trả lại cho tôi túi tiền:

- Hãy đi đi, hỡi chàng trai táo tợn! Anh không nghĩ tới hậu quả điều anh

vừa đề nghị với già này. Nếu già cho anh cải trang mặc áo quần phụ nữ, và
cho phép anh có mặt trong vườn này khi công chúa Rêzia Bêgum đi dạo chơi
trong đó, già không sợ người ta phát hiện ra sao? Cánh hoạn nô chuyên lo
việc theo hầu công chúa rất tinh anh, không điều gì thoát khỏi đôi mắt sắc
sảo của họ, thoáng chút gì khác lạ đã khiến họ nghi ngờ. Vậy anh nên nghĩ
đến nỗi nguy anh tính lao thân vào và kéo già này vào theo.

Lời cụ già làm vườn chẳng làm cho tôi nản chí. Tôi đưa trở lại túi tiền vào

tay cụ và nói tiếp:

- Bố ơi, xin bố chớ từ chối giúp đỡ con! Con là một người nước ngoài mới

đến, chẳng có ai ở đây là bà con thân thích hay bạn bè. Con cực kỳ mong
ước được nhìn mặt nàng công chúa ấy. Con chỉ còn biết trông mong vào sự
giúp đỡ của bố mà thôi. Bố khước từ không giúp, thì con đến chết mất vì
buồn phiền.

Bà vợ người làm vườn đem lòng thương hại tôi, nói giúp vào, cả hai

chúng tôi cùng năn nỉ. Ông già làm vườn có vẻ thuận tình. Nhưng trong lúc
chúng tôi năn nỉ, cụ lại có vẻ mơ màng suy nghĩ. Tưởng cụ còn do dự, tôi vội
dúi thêm mấy viên kim cương nữa vào tay, để cụ chóng xiêu lòng. Cụ nói:

- Chàng trai à, không cần đưa thêm mấy viên ngọc này làm chi. Vừa trông

thấy anh, già đã có cảm tình. Hồi nãy già chưa đáp là còn mải suy nghĩ xem
có cách gì giúp anh, mà không để xảy ra nguy hiểm cho anh cũng như cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.