NGÀY THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI BẢY
Đức vua vẫn nhìn tôi chằm chằm. Vua hỏi ông già làm vườn:
- Có đúng là chú giúp việc của lão chơi đàn nguyệt khá lắm, và lại còn hát
hay nữa?
- Tâu bệ hạ đúng vậy, – người làm vườn đáp – giọng ca chú ta khá mùi
mẫn. Nghe chú hát, người ta chỉ nhớ giọng hát mà quên luôn người ngợm
của chú.
- Ta muốn nghe qua, – nhà vua nói – thử xem tài nghệ của chú mày đến
đâu.
Cùng theo hầu nhà vua hôm ấy có một số chú hề. Một tên hẳn nghĩ nhà
vua nói vậy để chế giễu tôi, liền bước tới nắm tay tôi, như thể mời cùng nhảy
múa làm trò với hắn. Hẳn anh chàng nghĩ tôi sẽ múa may lộn xộn, cộng thêm
bộ dạng kỳ dị của tôi nữa, hắn sẽ làm cho mọi người được một mẻ cười
khoái trá. Nhưng hắn đã nhầm. Tôi đưa cánh tay rắn chắc túm vai hắn ta, lắc
cho mấy cái thật mạnh làm hắn lảo đảo. Mọi người phá ra cười, nhưng
không phải cười tôi mà cười chính anh hề ấy. Tiếp đấy, tôi tỏ cho mọi người
thấy tôi nhảy múa đẹp hơn rất nhiều, không như hắn ngỡ đâu. Nhà vua và tất
cả những người có mặt ở đấy đều nồng nhiệt vỗ tay tán thưởng.
Người ta chú ý đến tôi hẳn cũng tại tiếng đồn về người ngợm bên ngoài
của tôi chẳng ra sao. Ai cũng lấy làm ngạc nhiên sao một anh chàng ai cũng
nghĩ là khốn khổ khốn nạn, lại biết vũ đạo tài hoa đến thế. Chẳng hiểu sao,
có người nào đó trao vào tay tôi đôi phách bằng ngà voi
. Tôi vừa nhảy
múa vừa nhịp phách, khéo léo nhịp nhàng uyển chuyển đến mức mọi người
đều công nhận chưa từng gặp một vũ công nào điêu luyện đến vậy biểu diễn
ở triều đình nước Carim này.
Sau khi nhảy múa hồi lâu, tôi cầm cây đàn nguyệt của cụ già làm vườn và
bắt đầu vừa đàn vừa hát, còn hay hơn cả ngày hôm trước khi tôi diễn cho tể
tướng xem. Tôi để ý vị đại thần càng về sau càng tỏ ra hài lòng, khi ông nhìn
thấy trong ánh mắt của nhà vua sự thích thú rõ rệt. Người ta lại đưa đến cho
tôi một cây đàn hạc, một cây đàn tì bà, một cây đàn thất huyền và một chiếc
sáo trúc. Tôi lần lượt chơi bốn loại nhạc cụ ấy, đều khéo léo khiến nhà vua
càng lấy làm thích thú.
Vua ra lệnh ban thưởng cho tôi một ngàn đồng xơcanh vàng. Người ta
mang túi tiền đến đặt trước mặt tôi. Tôi mở ngay cái túi ra, lấy tiền vàng
trong ấy chia cho các nhạc công và ca sĩ có mặt. Tất cả mọi người trong triều
đều ngạc nhiên về cử chỉ ấy. Mọi người xì xào: “Anh chàng này có tâm hồn
cao thượng. Anh ta muốn bắt chước các vị quân vương. Thật đáng tiếc là
anh ta bị chốc đầu.”