tàu của chúng tôi đi cách xa hành trình đã định những sáu trăm hải lý. Tàu
trôi theo hướng gió, bỏ lại bên trái hai hòn đảo rất dài là đảo Xumatra và đảo
Giava, rồi trôi tiếp đến vùng quần đảo Môluc ở phía nam Philippin. Vùng
biển này hoàn toàn lạ lẫm với thủy thủ con tàu. May sao, gió dịu dần và đổi
chiều với cường độ vừa phải, mang lại niềm vui cho toàn bộ thủy thủ và
hành khách trên tàu. Tuy nhiên niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, bởi
xảy ra một sự kiện lạ kỳ mà các vị nghe chắc khó tin là có thật.
Chúng tôi phấn khởi tiếp tục cuộc hành trình, đã bắt đầu nhìn thấy phần
đầu đảo Giava về mạn đông của đảo ấy, thì mọi người nhìn thấy cách con tàu
không xa lắm, một người đàn ông hoàn toàn trần truồng đang ra sức chống
đỡ với sóng nước để khỏi bị nhấn chìm. Y ôm chặt một tấm ván, nhờ thế
người nổi trên mặt nước, và đưa tay ra hiệu xin chúng tôi cứu giúp. Vì lòng
nhân ái, chúng tôi thả chiếc xuồng con đến vớt anh ta. Lòng nhân ái đáng
quý thật, nhưng thú thật có khi cũng rất nguy hại, như trong trường hợp quý
vị sắp nghe đây.
Vậy là chúng tôi vớt người đàn ông ấy lên xuồng rồi đưa lên tàu. Ông ta
trạc bốn mươi tuổi. Thân hình khá dị dạng. Đầu to, mái tóc ngắn dày và xoăn
tít, cái miệng cực kỳ rộng, khi mở ra để lộ những chiếc răng dài nhọn hoắt.
Hai cánh tay gân guốc, đôi bàn tay rộng, các móng đều dài và cực nhọn.
Không thể không nói đến đôi mắt giống hệt như mắt con hổ, mũi thì tẹt
nhưng hai hốc mũi khá to. Bộ dạng của y làm mọi người hơi ngần ngại,
trông dáng vẻ y dữ dằn, khiến chúng tôi đều từ lòng thương hại ban đầu
chuyển ngay sang thành nỗi kinh dị.