NGÀY THỨ MỘT TRĂM SÁU MƯƠI BA
Chúng tôi đi ngang qua tòa dinh thự. Khi tới cổng, sắp sửa bước ra ngoài,
tôi hỏi một người, họ định đưa tôi đi tới đâu. Người ấy đáp:
- Lát nữa anh khắc biết. Lúc này tuyệt đối cấm chúng tôi không được nói
ra cho anh rõ.
Vậy là tôi đành đi theo tốp người ấy đến bến cảng, rồi lên tàu cùng với họ.
Ngay lập tức, tàu nhổ neo, giương buồm ra khơi.
Khi tàu đã ra ngoài biển cả, người chủ tàu mới cho tôi biết họ là những
người đến từ vương quốc Gôncông. Tiểu thư Canzat đã biếu tôi cho họ để
làm nô lệ. Nàng đã dặn dò nhiều điều, quan trọng nhất là chẳng bao giờ cho
tôi có thể tự do trở về bản xứ Basra. Ông ta không nói gì hơn, và cũng chẳng
hỏi han gì thêm về tiểu thư ấy. Từ bấy, tôi suy ra chắc nàng muốn giấu
không để lộ cho ông biết tình cảm yếu đuối nàng từng có đối với tôi và nỗi
nhục bị tôi khước từ, cho nên đã đặt với ông điều kiện không được tìm hiểu
lý do tại sao nàng đuổi tôi đi.
Cách trả thù của tiểu thư Canzat hóa ra như vậy. Tôi chẳng chút phàn nàn.
Hình như tôi còn cho nàng xử sự như vậy là nhẹ tay so với tội của tôi đối với
nàng. Tôi chờ đợi hình phạt nặng nề hơn thế. Tuy nhiên, nghĩ tới chuyện sẽ
chẳng bao giờ được gặp lại thân sinh cũng như trở về cố quốc, tôi cảm thấy
thân phận làm nô lệ thật không sao chịu đựng nổi. Những ngày đầu tôi buồn
bã vô cùng. Tuy nhiên, biết làm sao được, đã lâm vào cảnh ngộ này thì phải
tỏ ra thức thời, tôi cố gắng phục vụ ông chủ hết mực tận tụy. Ông ta là một
con người tốt bụng và không phải không trí tuệ. Tôi không chỉ nhất nhất làm
tới nơi tới chốn mọi việc ông truyền bảo, mà còn tìm cách đón trước ý muốn
của ông để làm, cứ như thế dần dà tôi nhận ra ông mỗi lúc một hài lòng về
tôi hơn.
Tàu chúng tôi vòng quanh đảo Xêrenđip để đi vào vùng bắc vịnh Bengan.
Đấy là cái vịnh rộng lớn nhất châu Á. Hai nước Bengan cũng như Gôncông
ở về cuối vịnh ấy. Chúng tôi sắp tiến vào bên trong vịnh, chợt một trận
cuồng phong nổi lên, một trận cuồng phong dữ dội như chưa bao giờ xảy ra
ở vùng biển này. Chúng tôi cần có hướng gió chính nam đẩy con tàu lên
hướng bắc, thì cơn cuồng phong này lại thổi về hướng đông nam, ngược lại
hành trình chúng tôi muốn đến nước Gôncông. Tàu hạ hết buồm, tìm cách đi
vòng để lách gió, nhưng tài nghệ cao của các thủy thủ vẫn không ngăn được
nguy cơ nếu cứ tiếp tục lèo lái cố bắt con tàu đi ngược gió thì có thể làm đắm
tàu. Thuyền trưởng đành hạ lệnh thôi không chống chọi nữa, để mặc cho
sóng gió dập dồi đưa đến đâu thì đến.
Trận gió mạnh kéo dài suốt mười lăm ngày, cường độ lớn tới mức đẩy con