NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 405

NGÀY THỨ MỘT TRĂM SÁU MƯƠI HAI

Tiểu thư Canzat không thể nhìn thấy tôi trong tình trạng ấy mà không

thương tình. Nàng vội bước xuống, săn đón cứu đỡ. Hồi tỉnh, tôi vừa mở mắt
ra đã nhận ra nàng. Thậm chí còn nhìn thấy một nét âu yếm trong sự chăm
sóc của tiểu thư. Giọng yếu đuối, tôi nói với nàng:

- Xin tiểu thư chớ quan tâm nhiều đến một con người bất hạnh không

xứng đáng với sự chăm sóc của nàng!

- Quả thật tôi nóng giận không phải không có lý, – nàng ngắt lời – nhưng

mọi việc chỉ tùy thuộc ở anh. Nếu anh chân thành quay trở lại với tôi, tôi sẽ
lấy thế làm sung sướng, cho dù tự trách mình sao quá ư yếu đuối. Hãy quên
hết đi mọi thứ trên đời, hãy nhận lấy con người đang ở trước mặt anh đây,
hãy nhận như một của quý báu nhất xứng đáng để anh yêu thương!

- Thưa tiểu thư, – giọng tôi vừa đớn đau vừa tuyệt vọng – làm sao tôi có

thể hưởng thụ tấm lòng tốt của nàng, với những điều kiện nàng đặt ra khắt
khe như vậy?

- Vấn đề là được làm người bạn đời của tôi. Căn cớ gì, trước một duyên

phận may mắn dường này anh cứ mãi suy nghĩ đắn đo dường ấy? Vậy anh
muốn cho tôi tin, trên đời này còn có một cái gì khác thân thiết với anh hơn
tôi?

- Đúng là nàng thân thiết với tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời. – Tôi đáp. –

Nhưng liệu tôi có còn xứng đáng với nàng nữa hay không, trong trường hợp
tôi yếu đuối và hèn hạ tới mức làm vấy bẩn danh dự của mình, chối bỏ niềm
tin thiêng liêng của mình…

- Hãy im mồm đi, đồ đểu! – Nàng ngắt lời tôi với thái độ cực kỳ giận dữ. –

Chớ nên viện ra lý này lẽ nọ để che giấu sự thật là anh chưa bao giờ yêu ta.
Anh không còn xứng đáng với lòng tốt của ta. Đáng ra ta phải tự lấy làm xấu
hổ cứ thúc ép hoài một người bội bạc như anh. Ta không còn gì đắn đo nữa.
Ta mặc thây anh với sự bội nghĩa của anh.

Giọng nói của nàng làm tôi run bắn lên. Dứt lời nàng im lặng hồi lâu. Rồi,

với thái độ lạnh lùng không che giấu nổi cơn giận sâu xa, nàng phán:

- Abunphauari, từ nay anh không bao giờ được gặp mặt ta. Hãy chờ lệnh!

Chẳng bao lâu nữa anh khắc rõ ta truyền ra sao về số phận của anh.

Nói xong, nàng bước vội ra khỏi căn phòng với vẻ xúc động chẳng mấy

khác sự xúc động của tôi trong giây phút ấy. Nhưng thực ra nỗi lòng mỗi bên
một khác.

Lúc này tôi hiểu ra, tình cảnh mình hiện nay rất đáng lo. Tuy giữa cơn say

mê cuồng nhiệt có lúc tôi nghĩ, thì coi như mình chết vì nàng, có lúc do bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.