NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 427

NGÀY THỨ MỘT TRĂM BẢY MƯƠI BA

Câu trả lời của cụ già làm tôi ngạc nhiên. Câu cụ nói tiếp càng khiến tôi

kinh ngạc hơn nữa. Cụ nói:

- Người đời gọi ba anh em già là Ba ông lão trên núi cao. Người đầu tiên

con gặp trẻ hơn cả, chú ấy mới có năm mươi tuổi. Sở dĩ trông người chú ấy
mệt mỏi, gầy mòn, lụ khụ như vậy bởi chú ấy lấy phải một người vợ kém
đức hạnh và có những đứa con hay làm phiền lòng cha. Chú thứ hai bảy
mươi lăm tuổi, trông chú ấy khá hơn một chút bởi chú có một bà vợ hiền và
không có con. Còn về phần già, sở dĩ già còn cường tráng hơn hai chú em dù
năm nay già đã hơn một trăm tuổi, bởi suốt đời già chưa bao giờ lấy vợ.

- Còn về cái bùa thiêng, – cụ nói tiếp – con muốn rõ ai là tác giả ư? Hồi

còn ít tuổi, có lần già nghe nói cái bùa ấy do một đại pháp sư người Ấn Độ
yểm. Già cũng chỉ biết có thế.

Tôi lại hỏi tiếp chỗ này có gần một nơi nào đông dân cư hay không. Cụ

già đáp:

- Có. Con chỉ cần đi tiếp con đường đang đi, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp một

đồng bằng rộng. Về cuối cánh đồng là một quả núi khác. Dưới chân núi có
hai con đường mòn. Con hãy theo đường mòn bên phải, nó sẽ đưa con đến
một thành phố lớn, có một bến cảng rất đẹp. Con chú ý chớ đi theo con
đường bên trái, nó sẽ dẫn con đến một khu rừng trong ấy có nhiều người độc
ác lắm. Họ làm nghề sản xuất xà phòng, họ có cái tệ là nhỡ có người nước
ngoài nào lớ ngớ sa vào tay họ, là bị họ ném luôn vào bể làm xà phòng. Họ
tin như vậy xà phòng họ làm ra sẽ tốt hơn. Mà quả cũng đúng là xà phòng họ
làm ra thuộc loại tốt nhất trên thế giới.

Tôi cảm tạ cụ già đã dặn dò cẩn thận, và chú ý làm theo lời cụ. Sau khi

qua khỏi đồng bằng, tôi đi theo con đường mòn bên phải, và quả nhiên đến
được một thành phố khá lớn, dân cư đông đúc. Các phố xá nhà cửa đều đẹp,
còn bến cảng san sát tàu bè. Tôi đoán đây là một trung tâm buôn bán to lắm,
và quả tôi không nhầm.Tôi nhìn thấy có những con tàu to chở hồ tiêu đến từ
các vương quốc Canara và Vixapua. Lại có những tàu khác chất đầy các bao
đậu khấu mua từ nước Canano. Những tàu khác nữa thì chuyên vận tải quế
thơm. Nơi đây dường như có mặt thương nhân từ mọi nước đến làm ăn.

Trong khi tôi còn mải mê ngắm nhìn cái bến cảng, chợt có một người đàn

ông đến gần. Hai chúng tôi chăm chú nhìn nhau, và cùng nhận ra nhau. Đấy
chính là ông Habib, đối tác của cha tôi ở Xêrenđip. Chúng tôi ôm hôn nhau
nhiều lần. Ông kêu lên:

- Làm sao có thể tin tôi gặp anh Abunphauari ở tận nơi này nhỉ? Có xảy ra

chuyện gì bất trắc đến nỗi anh phải rời Xêrenđip không từ biệt tôi, thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.