NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 425

NGÀY THỨ MỘT TRĂM BẢY MƯƠI HAI

Trên đỉnh núi có một mái vòm màu xanh lá cây, khá rộng và rất cao. Đến

gần hơn, chúng tôi nhận ra dưới mái vòm có một cái cột bằng thép cao
chừng mươi thước. Phía dưới chân cột thép có buộc bằng sợi dây xích vàng
một cái trống con bằng gỗ lô hội và một chiếc dùi trống bằng gỗ trầm hương
đỏ. Bên dưới trống có một cái bảng bằng gỗ mun tuyền, khắc mấy dòng chữ
dát vàng nội dung như sau:

Nếu một con tàu nào bất hạnh bị hút đến chân quả núi này, nó không thể

nào gỡ ra để tiếp tục ra khơi được nữa, trừ phi thực hành theo cách sau:
Một người trong đoàn thủy thủ phải cầm dùi trống gióng lên ba tiếng trống.
Sau tiếng trống thứ nhất, con tàu sẽ rời xa chân núi một tầm tên bắn; sau
tiếng trống thứ hai, con tàu ra xa không nhìn thấy quả núi này nữa; sau
tiếng trống thứ ba, con tàu sẽ trở lại đúng lộ trình mong muốn. Nhưng người
gióng lên ba tiếng trống ấy phải vĩnh viễn ở lại chốn này, để cho những
người khác được ra đi.

Đọc xong mấy dòng chữ ấy, mà hai chúng tôi đều nghĩ là một cái bùa

thiêng, chúng tôi trở lại con tàu báo cho mọi người cùng biết tin ấy. Ai ai
cũng mừng sắp có cơ may thoát nạn, song chẳng một ai chịu đứng ra chịu
làm người đánh trống. Không một thủy thủ nào muốn bỏ mình cho những
người khác sống. Thấy vậy tôi liền nói:

- Trong trường hợp không có một ai trong số các bạn muốn ở lại trên hòn

đảo, vậy thì tôi xin là người đánh trống. Tôi chấp nhận hy sinh vì tất cả các
bạn, với điều kiện là sau khi đi ra khỏi đây rồi trở về tới Basra, các bạn gặp
thân sinh tôi, báo để cụ rõ tin tức về tôi, đồng thời trao trả trọn vẹn phần
ngọc trai của tôi tận tay cụ.

Mọi người reo lên thán phục, và đồng thanh thề thốt trời đất sẽ đánh đắm

tàu của họ, giá như họ không nhất nhất thực hiện đầy đủ những điều tôi yêu
cầu. Viên thuyền trưởng cũng khẳng định, tôi có thể yên tâm về chuyện ấy,
và ông quyết định tất cả sẽ trở về Basra ngay chứ không đi Xêrenđip nữa
như dự kiến ban đầu. Ông tỏ ra vô cùng đau đớn để tôi làm vật hy sinh,
nhưng tôi nhận ra thâm tâm ông vô cùng thích thú nhờ thế được tai qua nạn
khỏi. Cuối cùng, tôi lần lượt ôm hôn tất cả mọi người trong đoàn thủy thủ, và
ngỏ với từng người lời chào vĩnh quyết.

Họ lấy xuồng đưa tôi trở lại đất liền. Một mình tôi leo lên đỉnh núi. Tôi

tiến đến dưới cái mái vòm, cầm chiếc dùi trống và thong thả đánh trống. Sau
tiếng trống thứ nhất, thấy con tàu của chúng tôi đã ra cách quả núi rất xa; sau
tiếng trống thứ hai, tôi không trông thấy con tàu nữa. Tôi đánh nốt tiếng
trống thứ ba. Sau đó, ngồi yên dưới mái vòm, tôi sẵn sàng chấp nhận hy sinh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.