NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 423

NGÀY THỨ MỘT TRĂM BẢY MƯƠI MỐT

Hồi tỉnh sau cơn choáng, nhận ra nơi mình được ngọn nước từ đáy giếng

chảy đưa ra biển rồi được sóng xô trở lại vào bãi cát, tôi quỳ xuống đọc kinh
cầu nguyện tạ ơn Đấng tiên tri Mahomêt (…).

Cảm thấy vững tin hơn sau lễ tạ, tôi đứng lên đi vòng quanh hòn đảo quan

sát, song chú ý không đi quá xa bờ. Chẳng còn thấy đâu con tàu của lão
Hyzum. Hẳn lão ta đã mau chóng giương buồm chạy thẳng về nhà rồi. Tôi lo
bị hổ dữ vồ và ăn thịt song chẳng nhìn thấy bóng dáng một con. Đã thế lại
còn vô cùng may mắn cho tôi: một chiếc tàu đang đi ngang qua ngoài biển,
không mấy xa hòn đảo. Tôi tháo chiếc khăn đội đầu rũ ra thành tấm vải, tung
lên cao vẫy báo hiệu cấp cứu. Mấy người đang đứng trên boong tàu nhìn
thấy. Một chiếc xuồng con được thả xuống, cập bờ vớt tôi lên tàu.

Các vị thử tưởng tượng niềm vui của tôi khi nhận ra vị thuyền trưởng con

tàu ấy là một người bạn rất thân thiết với cha tôi. Và tất cả mọi người trên
tàu đều là người thành phố Basra. Tôi thuật lại tại sao tôi trôi dạt một mình
trên hoang đảo, mọi người chăm chú lắng nghe. Ai cũng lên tiếng nguyền
rủa lão già sao độc ác bất nhân đến vậy. Tiếp đó, tôi hỏi thuyền trưởng về
sức khỏe cha tôi. Ông đáp:

- Thân sinh anh rất mạnh khỏe. Trước khi rời thành phố Basra lên đường,

tôi có đến thăm ông ấy.

Tiếp đó tôi hỏi ông về những người thân trong gia đình. Rồi mọi người trở

lại bàn chuyện lão Hyzum. Tất cả nhất trí nên cho tàu ghé đảo, tìm các giếng
lấy ngọc trai. Chúng tôi rất đông người, chẳng sợ bị hổ vồ. Sở dĩ lão già chỉ
lên đảo vào ban đêm thôi, vì lão không muốn chia sẻ với bất kỳ ai kho báu.

Tàu neo lại một nơi ven đảo. Không cần chờ đêm tối, tất cả mọi người rời

tàu lên bộ, mang theo vũ khí phòng, để đánh đuổi thú dữ trong trường hợp
chúng dám xuất hiện và tấn công. Chúng tôi thay nhau xuống các giếng vớt
ngọc trai, nhiều không thể nào kể xiết. Phải mất ba ngày ròng rã, tất cả mọi
người xúm lại cậy trai lấy ngọc rồi chia nhau số ngọc ấy. Phần chia cho mỗi
người nhiều tới mức ai cũng lấy làm hài lòng.

Tàu tiếp tục chuyến đi, dự định đến đảo Xêrenđip bán vải hoa cất từ vùng

Surat rồi mua quế thơm ở đảo ấy mang về. Cuộc hành trình đang vui vẻ, đột
nhiên một cơn bão dữ dội nổi lên, đẩy con tàu ra khỏi lộ trình, bắt nó lang
thang suốt sáu ngày không rõ trôi dạt về đâu. Sang ngày thứ bảy, thời tiết tốt
trở lại, song cả thuyền trưởng lẫn hoa tiêu không ai có thể nhận ra chính xác
tàu đang ở tọa độ nào lúc này. Mọi người lại có cảm tưởng như con tàu đang
bị dòng nước cuốn đi. Các thủy thủ rất lấy làm lạ về hiện tượng ấy, không
biết nên chèo chống thế nào, bởi cho dù mọi người cố gắng đến bao nhiêu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.