NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 448

theo.

Nói xong, các hung thần cắp tôi vào nách, bay lên không trung, vượt qua

muôn ngàn núi rừng và biển cả mới đến được nơi họ sống quây quần. Ở đây
có vô số hang động. Cũng có những hung thần không sống trong hang mà
chọn đầu ngọn suối hoặc dưới vực thẳm.

Tôi ở cả một năm trời cùng với các hung thần ấy, chỉ sống nhờ cây cỏ.

Đối với các hung thần, bữa ăn thường ngày là các khúc xương người ta đã ăn
hết phần thịt: đấy là những món ăn tuyệt vời của họ. Tôi nhớ nhiều lần nghe
họ vừa gặm các khúc xương vừa xuýt xoa thốt lên ngon quá, tuyệt quá. Các
hung thần ấy còn chê bai loài người ngu dốt, sao lại thích ăn thịt hơn gặm
xương. Để khỏi thiếu thực phẩm, một số trong bọn họ được giao việc chuyên
đi mọi nơi lùng sục kiếm về cho đủ số xương dùng hằng ngày. Những thần
này tìm kiếm xương từ khắp nơi trên thế giới, đặc biệt được ưa chuộng là
xương ngựa xứ Tartari, món họ rất ham thưởng thức.

Sự ăn uống kham khổ, cũng như nỗi buồn phải làm nô lệ cho lũ hung thần

không làm tôi đau khổ bằng khi thấy bọn chúng tỏ ý khinh miệt Thánh kinh
Côran của Đấng Mahomêt nhà tiên tri chúng ta. Chúng cấm tôi không được
đọc kinh cầu nguyện cũng như thực hành các nghi lễ hằng ngày. Biết mình
không tuân lệnh chúng sẽ nguy hiểm lắm đấy, tôi vẫn tìm được cách thực
hành lễ tiết tôn giáo trong vòng bí mật.

Một hôm, đang ngồi trong một cái hang mà tôi có nhiệm vụ phục dịch,

trong lúc tôi âm thầm đọc nhẩm một vài vần thơ trong kinh Côran, chợt nghe
trên không trung có nhiều lời ca và tiếng hát khá rõ ngợi khen Thượng đế tối
cao. Ngạc nhiên sao có chuyện lạ lùng, tôi vội ra khỏi hang xem có điều gì
đang xảy ra. Tôi nhìn thấy có nhiều vị thần mặc đồ trắng và khoác bên ngoài
các tấm áo choàng giống như áo tu sĩ thần học. Những vị thần này to lớn béo
tốt, chứ không còm nhom như các hung thần kia. Hóa ra các hảo thần áo
trắng vừa đánh nhau với các hung thần màu đen. Các thần áo trắng toàn
thắng, lên tiếng ngợi ca Thượng đế tối thiêng liêng. Một số hung thần đen
đủi bị bắt trói, một số khác vội vàng cao chạy xa bay.

Không chỉ bằng lòng ngắm cảnh tượng ấy, tôi hòa lời ngợi ca của mình

vào lời các hảo thần. Tôi cố gắng lấy hết hơi sức, gào thật to: “Trên đời này
chẳng có thần linh nào ngoài Thượng đế, và Mahomêt là Đấng tiên tri của
Ngài.”

Một nhóm thần vừa chiến thắng nghe tôi xướng như vậy, liền xúm quanh

lại:

- Mày là ai? – Một thần hỏi. – Ai đã dạy cho mày lời ngợi ca ấy? Chúng ta

không ngờ có một tín đồ Hồi giáo ở chốn này. Mày từ đâu đến, và làm sao
mày đến được tận đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.