NGÀY THỨ MỘT TRĂM TÁM MƯƠI BA
Nhà vua của các vị hảo thần ấy tự nhiên có cảm tình với tôi. Thấy tôi am
hiểu tường tận nhiều điều thuộc về giáo lý, cả những việc cần làm cũng như
những điều cấm kỵ trong đạo Hồi, vua lập tôi làm giáo chủ. Như vậy, tôi trở
thành người chăm lo mọi công việc thuộc về tôn giáo cho các thần. Những
ngày tôi nhịn ăn, các vị thần cùng nhịn như tôi. Hằng ngày, tôi đọc kinh
Côran cho họ nghe và thuyết giảng giáo lý cho họ. Dần dần tôi gây được
lòng kính trọng của mọi thần, tôi có uy tín đến mức chẳng bao giờ họ làm
việc gì không tham khảo ý kiến của tôi. Tất cả đều kính trọng các fatua
tôi ban ra.
Một đêm, tôi nằm mơ thấy mình đang ở trong vườn thiêng razua ở thánh
địa Mêtđin, chợt nàng Canzat bước vào vườn. Bộ dạng nàng như người sắp
chết tới nơi. Nàng tiến đến bên lăng mộ của Đấng tiên tri và cất lời cầu
nguyện như sau:
- Hỡi Đấng tiên tri Mahomêt! Vì Người, con đã từ bỏ ma giáo của con để
quy theo đạo của Người. Xin Người hãy rủ lòng thương một nữ tín đồ vốn
thực hành đầy đủ mọi lời Người răn dạy! Xin Người hãy trả về cho con
người chồng của con, con không sao chịu đựng sự thiếu vắng quá lâu ngày
của chàng! Xin Người hãy cho chồng con được trở về Basra để bảo vệ trái
tim người vợ đã hiến dâng trọn vẹn cho chàng, và đang bị một kẻ tình địch
rắp tâm chiếm đoạt!
Những lời cầu nguyện ấy làm tôi choàng tỉnh giấc, lòng vô cùng băn
khoăn. Tôi cảm thấy ở giấc mơ này một điềm chẳng lành. Tôi hình dung vợ
tôi đang chống chọi trước một âm mưu buộc nàng phải mất tiết hạnh. Tôi
không sao dứt khỏi đầu óc ý nghĩ ám ảnh ấy, và tự nhiên trở nên buồn rầu
không thể nào tả xiết. Nhà vua các thần linh nhận thấy nỗi buồn lộ trên vẻ
mặt tôi, liền hỏi:
- Ngài giáo chủ, ngài có việc gì không vui? Từ nhiều ngày nay, ta nhìn
thấy đôi mắt ngài đầy vẻ u sầu. Phải chăng ngài buồn chán phải ở lâu chốn
này?
- Tâu đức vua vĩ đại, – tôi đáp – tôi chịu ân huệ quá sâu của ngài. Tôi quá
quý tình thân hữu các vị hảo thần tín đồ Hồi giáo dành cho tôi. Tôi không
đến nỗi bất nghĩa để xin từ biệt ngài cùng các vị thần linh ấy. Nhưng tôi
không dám giấu giếm ngài một nguyên nhân khác khiến cho cuộc sống của
tôi không được bình yên.
Tôi thuật lại nhà vua nghe giấc mơ, và thú thật đấy là nguyên nhân đích
thực khiến tôi luôn ưu phiền. Nhà vua đáp:
- Ta làm sao nỡ chê trách ngài về việc ngài có được một phu nhân ngài