NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 465

NGÀY THỨ MỘT TRĂM TÁM MƯƠI TÁM

Lát sau, một đám mây khác bay qua. Nhà tiên tri lại hỏi y như lần trước.

Đám mây trả lời đang đi tới Batđa làm việc thiện. Nhà tiên tri bảo:

- Nếu vậy, ta muốn thần làm giúp ta một việc. Thần hãy mang giúp tín đồ

Hồi giáo này sang thành phố Basra, và hãy để chàng ngay trước cổng nhà
chàng!

Thần cưỡi mây đồng ý. Tôi vội cảm ơn nhà tiên tri Khêđe về tấm lòng

phúc đức đối với mình, xin ông hãy luôn luôn cầu nguyện cho, rồi cùng vị
thần ấy cưỡi mây lên đường. Trước khi tôi khởi hành, nhà tiên tri còn dạy
cho tôi một câu thần chú, khuyên tôi luôn miệng niệm dọc đường. Câu
nguyện này sẽ giúp cho tôi, từ nay cho đến hết đời, ngăn không để các kẻ thù
rắp ranh làm hại, tránh cơn thịnh nộ của các đấng quân vương, cũng như
phòng ngừa tất cả mọi tai họa hiểm nghèo.

Dọc đường tôi đọc một trăm lần câu thần chú, chỉ để nhớ thuộc lòng chứ

không phải vì nghi ngại vị thần linh đang mang tôi đi. Ông là một hảo thần,
tôi sẽ sai nếu nghi ngờ lòng tốt của ông. Chỉ trong vòng thời gian ba, bốn
tiếng đồng hồ, ông đã mang tôi về tới Basra, đến ngay trước cổng nhà tôi.
Lúc này đang đêm. Tôi đập cửa. Một người nhà cầm cây nến ra mở cổng.
Nhìn thấy mặt tôi, anh ta đóng sầm ngay cổng lại, hỏi tôi là ai, tôi có việc gì
cần. Tôi bảo tôi là chủ ngôi nhà này, và lệnh cho anh hãy mau chóng mở
cổng ra.

Nghe tôi bảo vậy, anh gia nhân đi tìm vợ tôi báo cho biết, và chính nàng

Canzat thân hành ra mở cổng. Nhưng, trông thấy tôi, nàng đã không hề biểu
lộ sôi nổi mừng vui như một người vợ gặp lại chồng đi xa lâu ngày trở về, lại
còn thét lên một tiếng kinh sợ rồi lật đật quay trở vào bên trong. Tôi liền lớn
tiếng:

- Sao? Tại sao Canzat hoảng hốt khi nhìn thấy ta? Tại sao nàng không

nhận ra ta? Ta thay đổi đến thế hay sao? Hãy gọi chú Hua đến đây cho ta! –
Tôi quát. – Ta muốn nói chuyện với chú ấy.

Chú Hua xuất hiện ngay cùng với một chàng trai tôi không quen. Chú đến

gần tôi, chăm chú nhìn hồi lâu rồi nói không nhận ra tôi. Chú còn thêm:

- Anh Abunphauari không giống ông chút nào. Anh ấy đẹp trai lắm, còn

ông quá xấu xí. Anh ấy béo tốt, còn ông gầy nhom chẳng khác một bộ
xương. Thôi, ông chớ giả làm anh ấy nữa, ông không thể lừa dối chúng tôi
đâu. Mặc dù chúng tôi xa cách anh đã bảy năm trời, chúng tôi làm sao quên
được nét mặt anh ấy. Chúng tôi biết chắc anh đã bỏ mình trong chuyến đi
sang nước Gôncông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.