NGÀY THỨ CHÍN TRĂM SÁU MƯƠI TƯ
Phải ba tháng trôi qua, cô Cađi mới khuây nguôi được chừng nào. Nỗi ám
ảnh về việc mất người chị là vị đắng cay trộn lẫn sự ngọt ngào do điều kiện
sống của cô hiện tại mang lại. Cô luôn luôn tự trách khi nhớ đến lời bà mẹ
trăng trối lúc lâm chung, hai chị em chớ nên bao giờ xa nhau. Tuy nhiên nỗi
đau mỗi ngày mỗi vơi đi một chút, ấy là lẽ thường tình do tác động của thời
gian.
Một hôm, hơi mệt sau một cuộc dạo chơi, Cađi đi nghỉ sớm hơn thường
lệ. Cô ngủ thiếp đi một giấc ngủ rất sâu. Trong cơn mơ, Cađi thấy một chàng
trai hiện lên rõ mồn một trước mặt, gây ấn tượng sâu sắc đến đầu óc cô gái.
Chàng trai ấy ăn mặc rất sang trọng, nét mặt và nhất là mái tóc vàng của
chàng làm Cađi rất thích. Trong khi cô đang chăm chú ngắm chàng, thì
chàng trai ấy ngỏ lời:
- A, em Cađi của anh, em đang nghĩ gì vậy? Em đã quên mất chị Fatim rồi
sao? Em nghĩ đã có nhiều bộ quần áo đẹp của ông Đahi may cho rồi, không
cần tìm đến chị gái nữa ư? Chắc không phải vậy. Ta báo em biết, em chỉ có
thể có được hạnh phúc bằng cách sang đảo Xumatra tìm kiếm chị gái mà
thôi. Hãy nhìn kỹ anh đây, anh là người Định mệnh trao cho em lấy làm
chồng.
Nói xong, chàng trai biến mất. Cađi bừng tỉnh giấc. Hình ảnh chàng trai
vẫn rõ mồn một trong trí nhớ, làm cô nghĩ đây không phải là một giấc mơ
mà là một sự hiện hình.
Những lời cái bóng ma đáng yêu ấy nói với cô trong mộng quá phù hợp
với tình cảnh thực tế hằng ngày, khiến Cađi không thể không ngạc nhiên.
Mặc dù cô đã khá lớn, đủ trí khôn để nghĩ trên đời không thể có một người
giống hệt người cô thấy trong mộng, cô vẫn ghi nhớ mồn một nét mặt của
chàng. Vậy là Cađi quyết định, để sau này đỡ phải hối tiếc, phải nói ra
chuyện ấy với ông già và xin đi đến đảo Xumatra, và dứt khoát phải thổ lộ
ngay không chậm trễ ý định ấy cho ông già rõ.
Ông già ngạc nhiên nghe Cađi kể lại, ông thấy giấc mơ kỳ lạ quá, không
nên xem đấy chỉ là chuyện mộng mị bình thường. Ông nói với cô gái:
- Ta sẵn sàng dâng cả cuộc đời ta để làm hài lòng em. Ta đồng ý cùng em
đi sang đảo Xumatra, cho dù có ít khả năng sang bên ấy sẽ biết rõ số phận
chị gái em. Ta chịu tác động khi nghe kể về giấc mộng chẳng mấy khác em,
bởi vậy ta cùng em đi sang đảo ấy không chỉ nhằm vui lòng em, còn để đáp
ứng mong muốn của chính ta nữa.
Vậy là quá đủ cho cô gái dứt khoát quyết định lên đường đi Xumatra. Cô
nôn nóng, đến mức gần như không để cho ông già kịp thời gian chuẩn bị. Cô