NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 497

anh hãy đi đi, hãy gánh chịu số phận của mình. Muốn kiếm được những
người thiếu nữ ấy, hai anh phải sống cách xa nhau, mỗi người một nơi.

Sau đấy, ông chỉ cho rõ nơi mỗi người chúng tôi phải sống thường ngày.

Hai nơi cách nhau áng chừng đến sáu mươi dặm đường. Rồi ông trích từ kho
tàng, lấy ra cho chúng tôi mỗi người năm mươi ngàn đồng xơcanh vàng, để
chúng tôi có điều kiện sống một cách đàng hoàng trong khi chờ đợi số phận
đổi thay. Ông cũng hóa phép đổi những bộ đồ rách rưới trên người chúng tôi
bằng quần áo sang trọng cho phù hợp với gia cảnh mới, sau đó ôm hôn
chúng tôi, chia tay, chúc hai anh em nhanh chóng tới ngày chấm dứt bất
hạnh.

Còn về bà Fazana, hận thù của ông vẫn không có gì có thể lay chuyển.

Ông hóa phép biến hình bà thành một con ễnh ương cái, sống trong một đầm
lầy. Về tên nô lệ da đen Torgut, sau khi nhờ pháp thuật của mình, ông phát
hiện ra y mách lẻo là để trả thù bà Fazana đã không đáp ứng sự dâm đãng
của nó chứ đâu phải vì lòng tốt đối với ông, nên ông cũng bắt hóa luôn thành
một con chẫu chuộc. Vậy là tên tố cáo và kẻ bị tố cáo, cả hai đều trở thành
ếch nhái chung sống với nhau trong cùng một đầm lầy, để rồi suốt đời tha hồ
nhìn thấy cực hình của nhau và nghe tiếng nhau kêu oàm oạp suốt mọi đêm
trường.

Giã từ ông tu sĩ, hai anh em tôi mỗi người tìm về một nơi đã định. Chúng

tôi tuôn nước mắt chia tay nhau, chỉ mong tái ngộ sau khi hai người đều trở
lại nguyên dạng ban đầu. Ngày ấy hẳn rất xa vời, nếu tính đến những điều
kiện ràng buộc ông tu sĩ đề ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.