NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 498

NGÀY THỨ CHÍN TRĂM BẢY MƯƠI MỐT

Vừa đến nơi định cư tại thành phố nọ, tôi nghĩ ngay tới chuyện phải làm

sao dè xẻn số tiền năm chục nghìn xơcanh ông tu sĩ cho. Tôi biết, mình phải
không thiếu tiền mới hy vọng mua chuộc lòng người để đạt tới cái ngày làm
thay đổi hình dạng, như hai anh em tôi hằng mong ước. Tôi mang số tiền ấy
kinh doanh thương mại, phần do tôi tự buôn bán, phần khác góp vốn các bạn
hàng. Nhờ vậy tôi có đủ để sống ung dung ít ra ba hoặc bốn năm không phải
thâm vào số vốn ban đầu.

Muốn làm cho lời tiên đoán của tu sĩ trở thành hiện thực, vấn đề là phải

tìm cho ra một thiếu nữ đem lòng yêu thương tôi. Điều may mắn là, nơi
thành phố tôi ở, phụ nữ không bị buộc phải ru rú trong phòng the như các xứ
khác tại phương Đông, họ có được quyền tự do vừa phải. Ngày nào tôi cũng
gặp gỡ các bà các cô, tôi tặng họ quà cáp. Cuộc vui nào có họ, chẳng vắng
mặt tôi. Tóm lại, tôi làm đủ mọi cung cách hòng thay đổi ngôi sao hãm tài
đang chiếu mệnh mình. Nhờ sống cởi mở theo lối ấy, tôi được mọi người
quý mến. “Ồ, ông già này! Dường như ông sinh ra để đàn đúm vui chơi! Bây
giờ, một chân đã bước xuống miệng lỗ vẫn còn điếm đàng như vậy, chẳng rõ
khi còn trẻ, ông cụ ăn chơi đến thế nào!” Nhất là các bà, bà nào cũng ngợi ca
tôi hết lời, nhiều bà lấy tôi nêu làm gương cho đức ông chồng. Chỉ có một
vài người đàn ông bị vợ cằn nhằn mới phẩm bình tính hạnh của tôi: “Ối dào!
Ông già ấy đến là điên. Ai lại tìm cách chơi bời vào cái tuổi không còn có
thể hưởng thụ được gì.”

Về phần tôi, đã có chủ đích của mình, tôi phớt lờ mọi lời đàm tiếu, tôi cứ

đường tôi tôi đi. Tuy nhiên, dù có bày ra trò trống gì, dù có cố gắng đến đâu
để khơi gợi cảm tình của các cô gái trẻ, chẳng hề có ma nào chịu yêu thương
tôi.

Thành phố tôi sống có nhiều thiếu nữ lắm, song tôi không hài lòng tự hạn

chế giao du trong các phố phường, tôi còn đi xa về thôn quê. Trong vòng
năm mươi dặm đường kính, chẳng có nơi nào thiếu đôi chân thọt của tôi
nhiều lần sục sạo, song rốt cuộc vẫn hoài công. Rốt cuộc chẳng gặt hái được
kết quả nào khác ngoài việc nhận ra ngày càng sâu sắc hơn một điều: chẳng
có ma thiếu nữ nào chịu mê mình. Ý nghĩ ấy làm tôi hơi tuyệt vọng, dù sao
tôi vẫn cố kiên trì.

Đã hai trăm năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu cuộc kiếm tìm vô vọng.

Tôi làm cho tất cả mọi người biết tôi đều kinh ngạc. Chẳng ai hiểu làm sao
tôi cứ sống mãi trên đời. Thành phố tôi ở ít nhất đã đến ba lần thay đổi lớp
cư dân trẻ của nó. Khi tôi mới đến định cư, tôi đã già nua lọm khọm rồi,
song những người tôi gặp hồi ấy đều đã qua đời hết, đến lượt con họ, cháu
họ, tôi cũng đều có dịp đi đưa ma. Người ta rỉ tai nhau: “Ông già ấy là loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.