cổng thành, tôi được lính dẫn đến ra mắt nhà vua. Sau khi nghe rõ sự tình,
quốc vương đích thân đưa tôi đến gặp vị đại trưởng giáo thờ thần Kesaya.
Tôi băng qua hào nước sôi, tôi bước lên các mũi chông sắt nhọn mà chẳng hề
thấy đớn đau. Cuối cùng, vào được trong đền, tôi thấy thần Kesaya ngự trong
một cái khám. Như công chúa đã biết, đấy chỉ là một bức tượng tạc bằng gỗ
trầm hương. Đầu thần đội chiếc miện kết bằng hồng ngọc, đôi mắt thần là
hai hốc rất lớn sáng long lanh, quanh lưng thần thắt cái đai bằng ngọc lam.
Tôi ở lại bên cạnh tượng thần Kesaya đến sáng hôm sau. Sau đó tôi ra gặp
vị trưởng giáo, ông nhận tôi làm con nuôi và cho tôi ở bên cạnh mình. Cuối
cùng sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, nếu chần chừ rốt cuộc sẽ không đạt được kết quả
sau bấy nhiêu gian lao khổ ải, tôi đành loại trừ vị trưởng giáo Aran theo cách
nàng Gunna bày cho, và tôi trở thành vị trưởng giáo kế vị trông nom ngôi
đền ấy. Sau đấy, tôi chữa lành bệnh cho hoàng tử Farucru, uy danh tôi vang
dậy như cồn, khiến công chúa ngỏ ý muốn tìm đến gặp. Công chúa đã rõ mọi
việc tiếp theo, và chắc bà còn nhớ những ấn tượng mà các bức họa trên
tường để lại trong tâm trí bà. Tôi đã quan sát bà rất kỹ trước khi gặp, và tôi
hiểu những bức hoạ ấy đã làm cho bà suy nghĩ rất nhiều.
Chàng Ximoc nói tiếp:
- Đấy, thưa công chúa yêu kiều, là tất cả những điều tôi nghĩ đã đến lúc
không thể không trình công chúa rõ. Xin công chúa thứ lỗi cho, tôi đã phải
dùng đến cái mẹo ấy nhằm giúp bà gột bỏ định kiến không hay đối với các vị
nam nhi, rồi dẫn đến một cuộc hôn phối giữa công chúa với chàng hoàng tử
khả ái nhất trần gian.
Công chúa đỏ mặt khi nghe câu chuyện, thấy hóa ra mình bị đánh lừa. Tuy
nhiên, tình cảm của nàng với hoàng tử nước Ba Tư quá sâu đậm, nàng không
nỡ trách vị trưởng giáo giả đã bày đặt ra mọi chuyện ấy. Nàng nói với chàng
Ximoc:
- Xin ông hãy kể nốt câu chuyện! Ông đã làm tiếp những gì với mụ phù
thủy?
- Sau khi từ giã nàng và bà nhũ mẫu, – chàng Ximoc nói tiếp – tôi đến tòa
lâu đài. Thấy cổng mở toang, tôi mạnh dạn bước vào. Không nhìn thấy ai,
chỉ nghe có tiếng than thở. Tôi lần theo tiếng than bước vào gian phòng chắc
có người, và nhìn thấy trên chiếc sập, một người phụ nữ đang ngồi ủ rũ, đầu
gục xuống đầu gối. Cổ nàng đeo gông, chân bị xiềng bằng xích sắt, hai cánh
tay đút vào một cái túi da và trói chặt bằng thừng. Tôi thương hại, bước tới
định cứu giúp người đàn bà đáng thương. Nghe tiếng động, nàng ngẩng đầu,
và tôi nhận ra người đàn bà bất hạnh ấy chính là người đã giải thoát cho tôi
khỏi phải đội lốt hươu, nàng quận chúa Gunna kiều diễm.
Quá xúc động, tôi không sao nén nổi cơn giận: