trong ngôi chính điện. Người trần thế chẳng ai nhìn được thần đâu. Ngài hãy
dâng lễ và cầu nguyện thần ở tại chốn này, sau đó mời trở về quê hương bản
quán.”
Ngài sẽ đáp, mục đích tôi đến tận đây là để được tận mắt bái yết thần
Kesaya thiêng liêng. Lúc ấy vị đại trưởng giáo sẽ bảo ngài, muốn đạt mục
đích ấy, phải vượt qua dòng nước sôi trong hào và bước lên bãi cắm đầy
chông sắt nhọn kia. Chàng hãy reo lên một tiếng mừng vui, và mạnh dạn tiến
bước. Thứ mỡ ngài đã bôi vào thân thể có đặc tính làm cho nước rắn lại chắc
hơn cả đá tảng và không để chân chàng bị bỏng vì chông nhọn nung đỏ. Khi
đã vào được trong đền rồi, ngài sẽ ở lại đấy thờ phụng thần suốt cả một ngày,
rồi quay trở lại gặp vị đại trưởng giáo Aran. Vị trưởng giáo ấy sẽ nhận chàng
làm con nuôi.
Chàng sẽ sống với vị ấy mười bốn ngày. Đến ngày thứ mười lăm, trong
khi vị trưởng giáo đang ngủ, chàng sẽ lấy thứ bột trắng mà tôi sắp đưa cho
chàng đây, bôi vào mũi người ấy. Vị trưởng giáo ngửi thứ bột ấy sẽ qua đời,
và quốc vương Tugrun-Bây sẽ phong chàng làm đại trưởng giáo thay thế vị
Aran quá cố. Sau khi giữ cương vị ấy, chàng hãy đến thăm hoàng tử nước
Casơmia. Hoàng tử Farucru bị bệnh nặng đã lâu, các thày thuốc đều chịu bó
tay không sao chữa trị khỏi. Chàng niệm một câu thần chú, hoàng tử sẽ khỏi
bệnh ngay tức khắc.
Uy danh chàng sẽ vang lừng khắp các dân tộc vùng Industan. Mọi người
sẽ coi chàng như một vị thánh sống. Công chúa nước Casơmia nghe danh, sẽ
muốn được gặp chàng. Tôi không muốn nói gì thêm nữa. Từ đấy, tùy thuộc
vào tài năng khéo léo của chàng.
Tôi hứa sẽ nhất nhất làm theo những điều quận chúa Gunna vừa dặn.
Nàng đưa thêm cho tôi một cái hộp khác trong đựng một thứ bột trắng, cùng
một bức thư, trong thư ghi rõ câu thần chú tôi sẽ phải niệm để chữa lành
bệnh cho hoàng tử nước Casơmia. Nàng bảo tôi:
- Xin ngài hãy ra đi, thưa ngài! Tôi lo chị gái tôi sắp trở về rồi đấy. Than
ôi! Việc chị tôi có thể làm hại đời tôi do đã phá bùa ma của chị, chưa hẳn là
điều làm tôi băn khoăn nhất lúc này!
Tôi hiểu qua câu cuối cùng của nàng, có hàm chứa ý tứ ân cần nào đấy đối
với mình, khiến tôi càng thêm cảm kích. Tôi cảm tạ nàng với lời lẽ nồng
nhiệt nhất. Hẳn chúng tôi còn muốn nấn ná để có thêm thời gian trò chuyện
với nhau, tuy mới lần đầu gặp gỡ đã ý hợp tâm đầu, tuy nhiên sợ phù thủy
Mêrepza trở về bất chợt, chúng tôi đành tiếc rẻ chia tay nhau.
Vậy là tôi lên đường đến nước Casơmia. Vừa đến kinh đô, tôi cởi bỏ hết
quần áo đang mặc trên người, bôi lên toàn thân thứ mỡ chứa trong chiếc hộp
bằng gỗ mun, sau đó vận áo tu sĩ và đeo chiếc đai thần ngang lưng. Đến