Anh mở lại cửa hiệu và tiếp tục nghề buôn bán của mình như trước.
Một hôm, hai anh tôi đến tìm tôi rủ cùng với họ làm một chuyến đi buôn
xa. Thoạt tiên tôi khước từ gợi ý ấy. Tôi nói: “Các anh đã đi buôn xa, các
anh được cái gì nào? Ai bảo đảm rằng tôi sẽ may mắn hơn hai anh?”
Hai anh viện ra đủ mọi điều hấp dẫn để lôi kéo tôi, tôi vẫn không nghe
theo ý định của họ. Nhưng họ nhiều lần rủ rê đến nỗi sau năm năm từ chối
những lời nài nỉ cuối cùng tôi đành chịu thua. Nhưng đến khi chuẩn bị lên
đường, bàn tới chuyện mua sắm hàng hóa, tôi mới vỡ nhẽ ra rằng hai ông
anh tôi đã tiêu pha hết gia sản; cả món tiền một nghìn xơcanh mà tôi đã biếu
mỗi người cũng không còn gì. Tôi tuyệt nhiên không trách móc lấy một lời.
Ngược lại, vì lúc này vốn liếng của tôi đã lên tới sáu nghìn xơcanh, tôi chia
món tiền ấy ra làm đôi, đưa cho họ một nửa, và bảo: “Ta chỉ nên bỏ ra ba
nghìn đồng thôi, còn ba nghìn ta giấu vào chỗ nào đó kín đáo, nhỡ ra chuyến
đi này không may mắn hơn hai chuyến trước của hai anh, thì ta còn có đồng
vốn để trở về theo đuổi nghề cũ của chúng mình.”
Vậy là ba anh em tôi chia nhau ba nghìn xơcanh, riêng tôi giữ lại chừng ấy
nữa mang chôn vào góc nhà. Sau khi mua hàng hóa, chúng tôi thuê một
chiếc tàu rồi giương buồm thuận gió lên đường. Sau hai tháng đi biển, chúng
tôi đến một hải cảng. chúng tôi ghé vào đấy, bán được hàng với giá rất hời.
Nhất là tôi, tôi bán được giá đến nỗi một đồng lãi thành mười đồng. Chúng
tôi mua hàng hóa địa phương, định mang về trong nước bán. Vào lúc sẵn
sàng lên tàu để nhổ neo trở về nước, thì tôi gặp trên bờ biển một người đàn
bà rất xinh đẹp song ăn mặc thì khá tồi tàn. Nàng đến gần, hôn tay tôi, khẩn
khoản xin tôi hãy lấy nàng làm vợ và cho nàng được cùng xuống tàu theo về
nước. Tôi không muốn nghe theo lời cầu xin của nàng. Nhưng nàng khéo nói
quá, nào là tôi chớ nên quan tâm đến vẻ nghèo túng bên ngoài, nào là rồi đây
tôi sẽ hài lòng về đức hạnh của nàng, đến nỗi cuối cùng tôi đành chịu thua.
Tôi đặt may cho nàng những áo quần tươm tất. Rồi sau khi cưới nàng với
giấy tờ hôn thú họp lệ tôi cho nàng lên tàu và chúng tôi nhổ neo.
Trong cuộc hành trình, tôi nhận ra người phụ nữ mà tôi lấy làm vợ có
nhiều phẩm chất tốt đẹp đến nỗi mỗi ngày tôi mỗi yêu nàng hơn. Trong khi
đó hai ông anh tôi, không buôn bán hời được hơn tôi, ganh tị sự làm ăn phát
đạt của em và sinh lòng ghen ghét, đố kỵ tới mức âm mưu hãm hại tôi. Một
hôm, trong khi hai vợ chồng tôi đang ngủ say, họ đang tâm ném chúng tôi
xuống biển.
Vợ tôi là một tiên nữ, và do đó có phép tiên. Các ngài hiểu là nàng không
thể chết đuối. Về phần tôi, chắc chắn tôi đã bỏ mình nếu không được ai cứu
giúp. Nhưng tôi vừa rơi xuống nước, nàng đã nâng tôi lên và đưa tôi tới một
hòn đảo. Khi trời sáng, nàng bảo tôi: “Chàng ơi, chàng thấy đấy, em cứu