NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 612

Ngày hôm sau, Nuarếtđin không quên tới nhà đủ mười người bạn, chả là

họ cùng ở một đường phố với chàng. Chàng đập cửa ngôi nhà đầu tiên, cơ
ngơi của một trong những người bạn giàu có nhất. Một nô tì ra, trước khi mở
cửa, hỏi quý khách là ai.

- Hãy nói với chủ cô rằng, ta là Nuarếtđin, con trai quan tể tướng đã quá

cố Khacan.

Ả nô tì mở cửa mời vào một gian phòng, rồi sang phòng bên báo cho chủ

rõ.

- Nuarếtđin ư? – Người chủ nhà nói với giọng khinh khi khá to, đủ cho

Nuarếtđin nghe được và làm chàng rất kinh ngạc. – Mày hãy ra bảo ta không
có nhà, và từ nay cứ mỗi lần ông ta đến, mày đều trả lời như vậy!

Ả nô tì trở lại thưa với Nuarếtđin, lúc nãy nó tưởng ông chủ có nhà, nhưng

thật ra nó đã nhầm.

Nuarếtđin hoang mang ra đi:

- A, thằng đểu, thằng độc ác. Vừa hôm qua nó thề thốt rằng trong đám bạn

bè của ta, nó là người tốt hơn cả, thế mà hôm nay nó đối xử với ta như vậy!

Chàng đến gõ cửa một người bạn thứ hai. Người này cũng sai người nhà

trả lời giống như người bạn thứ nhất. Người bạn thứ ba cũng vậy, cho đến
người thứ mười, tất cả đều đi vắng, mặc dù tất cả đều có nhà. Lúc này
Nuarếtđin mới tỉnh người, chàng nhận ra lỗi lầm không thể nào chữa được
của mình là đã quá dễ dàng tin lời bạn, dễ dàng tin những lời thề thốt giả dối
về tình nghĩa của họ khi chàng còn có tiền của để đãi đằng họ thật sang, ban
ơn cho họ thật rộng. Nước mắt rưng rưng, chàng tự bảo: “Một người hạnh
phúc như ta trước đây chẳng khác nào một cây trĩu quả. Chừng nào trên cây
còn có quả thì chung quanh còn có người đến hái. Khi hết quả thì mọi người
đều bỏ đi, để trơ cây lại một mình”.

Chàng cố gắng gượng khi còn ở ngoài đường. Nhưng vừa về tới nhà, vẻ

âu sầu hiện ra mặt, chàng đến tâm sự cùng Người Đẹp Ba Tư.

Vừa trông thấy, nàng đã biết ngay chàng không tìm được ở bạn bè sự giúp

đỡ chàng hằng mong đợi. Nàng nói:

- Thế nào, thưa ngài? Bây giờ ngài hẳn đã tin điều thiếp đã thưa trước với

ngài là đúng rồi chứ?

- Ôi, cô nàng thân yêu! Những điều nàng nói thật quá đúng. Không một

đứa nào muốn nhận ra tôi, muốn gặp hoặc chuyện trò với tôi. Không bao giờ
tôi có thể tin là những kẻ đã chịu ơn tôi to lớn, những người đã làm cho tôi
khuynh gia bại sản vì giúp đỡ họ, lại đối xử với tôi tồi tệ như vậy. Tôi không
còn tự chủ được nữa. Trong tình trạng thảm thương và tuyệt vọng hiện nay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.