NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 613

tôi e có thể làm một điều gì không xứng đáng với nàng, nếu nàng không
khuyên bảo cho tôi biết nên làm gì bây giờ.

- Thưa ngài, – Người Đẹp Ba Tư nói – thiếp không thấy có phương sách

nào hơn trước nỗi bất hạnh của ngài, là mang nô lệ và đồ đạc của ngài bán
bớt đi để mà sống tạm, chờ cho đến khi Thượng đế đoái thương, mà hè cho
ngài thấy một con đường khác để ra khỏi cảnh cùng cực này.

Phương thuốc thật cay đắng cho Nuarếtđin. Nhưng trong cảnh ngộ này,

chàng còn biết làm gì hơn? Trước hết chàng bán nô lệ, từ nay trở thành
những miệng ăn vô ích, hơn nữa cũng quá tốn kém, chàng không kham nổi.
Nhờ có số tiền ấy cũng tạm được một thời gian. Ăn hết rồi, chàng cho mang
hết bàn ghế và đồ đạc trong nhà ra chợ. Những thứ này mặc dù rất quý và
trước đây mua rất đắt tiền, nay chỉ bán được thấp hơn nhiều so với giá trị
thực của nó. Tuy nhiên nhờ vậy cũng sống thêm được một thời gian nữa.
Song cuối cùng món tiền này rồi cũng hết, chẳng biết đào đâu ra thêm nữa.
Chàng nói cho Người Đẹp Ba Tư biết nỗi niềm đau đớn sâu xa của mình.

Nuarếtđin không hề chờ đợi câu trả lời của cô gái khôn ngoan:

- Thưa ngài, – nàng nói – thiếp là một nô lệ của ngài, và ngài biết rằng

quan lớn nhà ta xưa đã mua thiếp với giá một vạn đồng tiền vàng. Thiếp biết
rằng từ dạo ấy tới nay giá trị của thiếp đã giảm, nhưng thiếp cũng biết rằng
mang thiếp đi bán chàng vẫn được một khoản tiền không kém số tiền ấy
nhiều lắm đâu. Xin ngài hãy nghe thiếp, xin đừng chần chừ nữa, hãy mang
thiếp ra chợ bán! Số tiền ngài thu được sẽ khá lớn đấy, ngài sẽ mang đi lập
nghiệp, buôn bán ở một thành phố không có ai quen biết. Bằng cách ấy ngài
có thể kiếm sống, nếu không giàu có lắm ít ra cũng đủ làm cho ngài sung
sướng và hài lòng.

- Ôi, Người Đẹp Ba Tư đáng yêu ơi! – Nuarếtđin thốt lên. – Sao nàng lại

có thể nảy ra ý kiến ấy nhỉ? Ta chưa biết tỏ rõ hết với nàng tình yêu của ta
sao, mà nàng cho rằng ta có thể làm một việc hèn hạ đến thế? Làm sao ta có
thể làm như nàng nói mà không trái lời thề với phụ thân ta? Ta đã thề không
bao giờ mang bán nàng đi. Ta thà chết còn hơn là phụ lời thề ấy, còn hơn là
xa cách nàng, người mà ta yêu hơn chính thân ta. Nàng khuyên ta một điều
phi lí như vậy, chứng tỏ nàng chưa thật yêu ta.

- Thưa ngài, – Người Đẹp Ba Tư đáp – thiếp hoàn toàn tin chắc chàng yêu

thiếp thiết tha, và chỉ có Thượng đế mới biết thiếp yêu chàng đến đâu. Thiếp
quả hết sức phiền lòng phải thưa với chàng điều khiến chàng bực bội như
vừa rồi. Thiếp chẳng dám cãi lại, mà chỉ xin chàng hãy nhớ cho, khi tình thế
đã bức bách thì chẳng còn luật lệ nào ràng buộc ta được nữa. Tình yêu của
thiếp đối với chàng không có gì sánh nổi. cho dù sau này thân phận thiếp có
thuộc về ai chăng nữa, thiếp vẫn không thôi yêu chàng. Thiếp sẽ sung sướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.