NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 712

Bà cụ già vừa dứt lời, Zôbêít liền mở tráp lấy ra một chiếc nhẫn kim

cương đẹp, đeo vào ngón tay bà, rồi ôm hôn và mừng rỡ nói:

- Chao, mẹ ơi, con hàm ơn mẹ biết bao nhiêu! Con sẽ chẳng bao giờ có thể

nghĩ ra phương sách xử lí tài tình đến vậy. Nhất định sẽ thành công. Con
cảm thấy đã bắt đầu lấy lại được sự bình yên rồi đó. Vậy mẹ hãy đi lo việc
thửa khúc gỗ, còn con truyền cho chúng nó làm những việc khác.

Khúc gỗ được thửa xong nhanh hơn mong ước của Zôbêít. Sau đó đích

thân bà cụ mang vào buồng riêng của Ưu Tư, làm như thể khâm liệm người
chết, rồi đặt vào một chiếc quan tài. Rồi Mêrua, chính viên trưởng hoạn nô
cũng bị đánh lừa, cho mang linh cữu đi cùng với bài vị của Ưu Tư, chôn cất
theo đúng nghi lễ vào nơi do Zôbêít chỉ định, giữa tiếng khóc của bọn hầu ái
phi, chúng càng bị kích động bồi tiếng gào la than khóc thảm thiết nhất của
chính đứa đã đánh thuốc mê cho nàng.

Ngay trong ngày hôm đó, Zôbêít cho triệu viên kiến trúc sư trông nom

việc xây cất hoàng cung và các dinh thự khác của hoàng đế đến. Lệnh của
hoàng hậu đầy quyền uy như vị chính cung của Đấng hoàng đế trị vì một
nước lớn dường này, thì bao giờ chẳng được mọi người không nhất nhất tuân
theo và thi hành đến nơi đến chốn. Chính Zôbêít cũng cùng tất cả người hầu
của mình để tang. Việc này làm lan truyền khắp kinh thành tin ái phi Ưu Tư
qua đời. Ganem là một trong số những người cuối cùng biết tin đó, vì như đã
nói ở trên, chàng hầu như chẳng bước ra khỏi nhà. Tuy vậy, một hôm chàng
cũng biết được tin.

- Thưa bà, chàng nói với ái phi xinh đẹp của hoàng đế – cả thành phố

Bátđa tin là bà đã từ trần, và tôi chắc chính Zôbêít cũng tin như vậy. Tạ ơn
Thượng đế đã cho tôi được cứu và trông thấy bà còn ở trên đời này. Ước gì
nhân cơ hội có lời đồn đại này, bà vui lòng kết bạn với tôi rồi chúng ta cùng
nhau đi khỏi chốn này. Than ôi sự xốc nổi êm đềm dẫn tôi đi xa đến tận đâu
vậy? Tôi đã quên rằng bà sinh ra là để làm nên hạnh phúc cho vị hoàng đế
hùng cường nhất thế gian, và chỉ có Harun An-Rasít là người xứng đáng với
bà. Cho dù bà có thể vì kẻ này mà bỏ quên Người, cho dù bà vui lòng đi theo
tôi, thì tôi có thể đồng ý được chăng? Không, tôi buộc phải luôn luôn ghi
nhớ rằng “cái gì đã thuộc về chủ nhân thì cấm nô lệ động tới”.

Nàng Ưu Tư yêu kiều, mặc dù xúc động trước những tình cảm âu yếm của

Ganem, vẫn tự kiềm chế được, và không trả lời thẳng. Nàng nói:

- Thưa ngài, chúng ta chẳng có cách gì ngăn Zôbêít thắng cuộc. Tôi chẳng

lấy làm ngạc nhiên về cái trò ngụy tạo mà bà ta dùng để che giấu tội ác của
mình. Nhưng hãy cứ để mặc bà ta làm, tôi tin là chẳng bao lâu nữa, đau khổ
sẽ đến với bà ta ngay sau trận thắng ấy. Rồi hoàng đế sẽ trở về thủ đô, rồi
chúng ta sẽ tìm được cách để bí mật báo tin cho Người rõ về tất cả chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.