NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 723

làm như mẹ.

Vì lệnh của hoàng đế là phải bêu họ hàng thân thích của Ganem suốt ba

ngày liền theo như cách chúng ta đã rõ. Ngày hôm sau mẹ con Mê Hồn
Nương một lần nữa lại phải diễu từ sáng cho đến chiều. Nhưng hôm ấy và
ngày tiếp sau nữa, quang cảnh diễn ra khác hẳn.

Các đường phố lúc đầu nườm nượp người qua kẻ lại, dần dần trở nên vắng

ngắt. Tất cả các nhà buôn, công phẫn về cảnh bà quả phụ và con gái của Abu
Aibu bị hành hạ, đều đóng cửa hiệu lại, ở riệt trong nhà, còn các bà không
nhìn qua mành che cửa như hôm trước nữa mà lui về nhà sau. Không có một
bóng người nào nơi công cộng mà hai người đàn bà bất hạnh bị diễu qua,
tưởng chừng như toàn thể nhân dân Đamát đã bỏ thành phố của họ mà đi nơi
khác rồi.

Ngày thứ tư, quốc vương Môhamét Zinơbi muốn thi hành đầy đủ các

mệnh lệnh của hoàng đế mặc dù không đồng tình, sai người đi rao khắp các
phố phường trong thành phố, lệnh nghiêm cấm mọi người dân Đamát cũng
như người nước ngoài, bất kể địa vị như thế nào, không ai được cho mẹ và
em gái Ganem trú ngụ, không ai được cấp cho họ một mẩu bánh, một giọt
nước, nói tóm lại là không được giúp đỡ họ một tí gì hoặc có chút liên hệ
nào với họ, ai không tuân theo sẽ bị tử hình, xác vứt cho chó ăn.

Sau khi những người rao truyền công bố lệnh, vua sai đuổi hai mẹ con ra

khỏi cung, cho phép họ tự do muốn đi đâu thì đi. Tất cả mọi người vừa
thoáng trông thấy họ đã vội lánh xa; lệnh vừa ban bố gây ấn tượng sâu sắc
đến tinh thần dân chúng. Hai mẹ con nhận thấy người ta tránh mình, nhưng
vì không hiểu rõ căn nguyên, hai người rất đỗi ngạc nhiên. Nỗi kinh hoàng
của mẹ càng tăng lên khi vào một thành phố, nhận ra trong đám đông mấy
người bạn rất thân, họ thấy những người bạn này cũng biến mất một cách vội
vàng như những người khác. “Quái nhỉ! – Bà mẹ Ganem nói. – chúng ta
mang theo bệnh dịch hạch hay sao thế này? Sự đối xử bất công và man rợ
mà chúng ta là nạn nhân lại làm cho mẹ con ta trở lên đáng kinh tởm trước
mắt bà con hàng phố hay sao? Thôi con ơi, chúng ta hãy nên rời khỏi Đamát,
chớ nên sống nữa trong một thành phố mà ngay đến bạn bè cũng lấy làm
kinh tởm chúng ta”.

Vừa nói, hai người đàn bà khốn khổ ấy vừa đi về một nơi ở cuối thành

phố, và chui vào một táp lều đổ nát để nghỉ đêm. Trời vừa tối thì có mấy
người theo đạo Hồi động lòng trắc ẩn, tìm gặp hai mẹ con. Họ mang cho một
ít thức ăn, nhưng không dám lần chần để an ủi đôi lời sợ bị phát hiện và
trừng phạt về tội bất tuân lệnh hoàng đế.

Trong thời gian ấy, vua Zinơbi đã thả chim bồ câu báo tin cho Harun An-

Rasít rõ mình đã thực hiện đầy đủ mệnh lệnh của hoàng đế. Vua tường trình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.