NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 775

lời. Rất lâu sau, công chúa Đêriaba cố trấn tĩnh, thuật lại câu chuyện về tòa
lâu đài và nỗi bất hạnh của Côđađát. Nàng xin vua trừng phạt những kẻ gây
nên tội ác.

- Đúng vậy, bọn sát nhân phải đền tội, – vua nói – song trước hết phải cho

công bố tin hoàng tử Côđađát qua đời, thì việc hành quyết những tên phạm
tội mới không kích động dân chúng. Vả chăng, cho dù chưa tìm được thi thể
hoàng tử, chúng ta cũng không vì thế mà không làm lễ tang trọng thể cho
chàng.

Vua truyền tể tướng cho xây dựng một ngôi nhà mồ có mái vòm cao ngay

chính giữa cánh đồng không mấy xa thành phố. Đồng thời vua cấp cho công
chúa mà vua chính thức công nhận là con dâu của mình, một căn nhà ngay
trong hoàng cung.

Tể tướng Hatxan huy động nhiều thợ thuyền làm việc cật lực suốt ngày

đêm. Chẳng bao lâu đã xây xong ngôi mộ có vòm cao. Người ta đặt vào
trong mộ một hình nhân thay cho Côđađát. Công trình vừa hoàn thành, vua
ra lệnh cầu kinh và định ngày làm tang lễ.

Đến ngày hôm ấy, dân tất cả thành phố đổ ra cánh đồng xem lễ. Lễ tang

diễn ra theo nghi thức như sau:

Nhà vua, theo sau là tể tướng và các triều thần, đi bộ đến ngôi mộ. Tới

nơi, vua vào bên trong và cùng với tất cả triều thần ngồi lên những tấm thảm
lụa thêu hoa vàng. Tiếp đó một đội quân cận vệ cưỡi trên mình ngựa, đầu cúi
mắt khép, tiến đến rồi lặng lẽ đi vòng quanh ngôi mộ hai vòng. Đến vòng thứ
ba, tất cả dừng lại trước mộ, rồi lần lượt từng người lớn tiếng xướng lên câu
sau: “Hỡi hoàng tử, giá như có thể dùng đao kiếm để làm vơi bớt nỗi đau của
Người, giá như có thể dùng sức lực trí tuệ để làm cho Người sống lại thì
chúng tôi đã không ngại ngùng. Song, Đấng tối cao đã muốn vậy, và tử thần
đã phải tuân phục ý Người”.

Xướng xong, đội quân rút lui nhường chỗ cho một trăm cụ già râu tóc bạc

phơ, ai nấy đều cưỡi trên lưng những con la màu đen.

Đấy là những ẩn sĩ cô đơn suốt đời sống một mình trong các hang đá,

không bao giờ để cho ai được nhìn thấy mặt. Họ chỉ xuất hiện trong lễ tang
quốc vương Haran hoặc những hoàng tử con vua. Các cụ già đáng kính ấy
đều đưa một tay giữ cuốn sách lớn đội trên đầu. Họ lặng lẽ diễu quanh ngôi
mộ ba lần. Cuối cùng dừng lại trước cửa mộ, và một cụ xướng lên câu sau:

“Hỡi hoàng tử, chúng tôi biết làm gì cho chàng? Giá như có thể dùng lời

nguyện cầu hoặc khoa học để làm cho chàng sống lại, thì chúng tôi không nề
cọ chòm râu bạc của chúng tôi vào chân chàng, thì chúng tôi đã đọc lên
những lời ai điếu. Nhưng Đấng tối cao đã đưa hoàng tử về nơi vĩnh hằng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.