NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 867

Alátđanh không hề được nghỉ ngơi suốt thời gian bị chôn sống trong cái

hầm ngầm, cho nên đêm hôm ấy ngủ say như chết. Sáng hôm sau dậy thật
muộn, vừa thức dậy câu đầu tiên chú nói với mẹ là chú đói lắm, và chú sẽ
sướng tuyệt nếu bà có thức gì ăn. Bà mẹ đáp:

- Than ôi, con ơi, mẹ chẳng còn lấy một mẩu bánh cho con, tối hôm qua

con đã ăn hết mọi thức ăn còn lại trong nhà rồi. Nhưng con hãy nén lòng chờ
một tí, mẹ khắc có thứ mang về cho con. Nhà còn một ít sợi mẹ kéo được,
mẹ sẽ mang bán đi mua bánh mì và một chút gì cho mẹ con ta ăn sáng.

- Mẹ ơi, mẹ hãy để dành số sợi ấy cho một bữa khác, – Alátđanh nói – và

hãy đưa cây đèn con mang về hôm qua ra đây. Con sẽ đưa đi bán, với số tiền
bán được chắc đủ cho mẹ con ta ăn lót lòng và ăn bữa sáng, may ra còn có
thể đủ ăn buổi chiều nữa cũng nên.

Bà mẹ liền vào chỗ con nằm, lấy cây đèn đưa ra cho con và bảo:

- Đấy, đèn của con đấy, nhưng mà nó bẩn lắm, hãy đánh qua đi một chút,

mẹ tin là sẽ bán được tiền hơn. Bà đi tìm nước và một ít cát để đánh bóng
cây đèn. Nhưng bà vừa cọ sát cây đèn ấy, thì lập tức một ông thần gớm ghiếc
cao lớn như hộ pháp, hiện ra trước mắt hai mẹ con và cất giọng ồm ồm như
sấm:

- Bà cần gì? Cùng với tất cả những nô lệ khác của cây đèn, tôi sẵn sàng

tuân lệnh bà cũng như tuân lệnh bất cứ ai cầm cây đèn trong tay.

Bà mẹ Alátđanh không còn miệng lưỡi nào để trả lời. Trông thấy bộ mặt

gớm ghiếc và đằng đằng sát khí của ông thần, bà khiếp đảm đến nỗi vừa
nghe thần nói mấy tiếng đầu, bà đã ngã vật ra bất tỉnh nhân sự.

Alátđanh đã từng gặp một sự hiện hình tương tự trong hầm ngầm. Không

cần suy nghĩ cho mất thời giờ, chú cầm vội cây đèn, và thay lời mẹ, chú đáp
giọng kiên quyết:

- Ta đang đói, hãy mang thứ gì lại đây cho ta ăn!

Thần đèn biến mất, và một lát sau trở lại, đội một chiếc mâm bạc lớn trên

đầu, trên mâm có mười hai chiếc đĩa cũng bằng bạc đựng đầy những thức ăn
tuyệt diệu, kèm sáu chiếc bánh mì trắng đặt trên đĩa, hai chai rượu ngon và
hai chiếc ly bằng bạc cắp ở tay. Thần đặt tất cả xuống tấm phản, rồi biến
ngay tức khắc.

Tất cả những việc đó xảy ra trong chốc lát, nhanh đến nỗi khi thần biến

mất lần thứ hai, bà mẹ Alátđanh vẫn chưa hồi tỉnh. Alátđanh dấp một ít nước
lạnh vào mặt bà nhưng chưa có kết quả, đang định làm thêm để cho bà tỉnh
lại thì, hoặc là do tâm thần bà đang hồi trở lại dần dần hoặc là mùi thơm của
các món ăn do thần đèn mang lại góp sức vào đấy phần nào, vì chính bà
cũng đang đói, bà tỉnh dậy ngay. Alátđanh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.