NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 870

mang về. Hôm sau nữa, Alátđanh không chờ đến cơn đói bụng thúc bách,
chú lấy một chiếc đĩa bạc giấu dưới vạt áo rồi mang đi bán rất sớm.

Dọc đường gặp một lão Do Thái, chú kéo riêng lão ta ra một nơi, đưa cho

xem cái đĩa và hỏi lão có muốn mua không.

Lão Do Thái tinh ranh và khôn khéo, cầm lấy chiếc đĩa xem xét và vừa

thấy nó bằng bạc tốt, liền xăm xăm hỏi ngay Alátđanh định giá bao nhiêu,
chú không hiểu rõ giá trị của nó và chưa bao giờ buôn bán loại hàng này,
đành phải đáp rằng lão hẳn biết rõ chiếc đĩa này đáng giá bao nhiêu, và chú
tin vào sự ngay thật của lão. Lão Do Thái bối rối trước sự khôn ngoan của
Alátđanh. Phân vân không rõ chú có biết chiếc đĩa làm bằng gì và có rõ giá
trị của nó hay không, lão móc ở túi tiền ra đưa cho chú một đồng tiền vàng –
có giỏi lắm thì đồng tiền này cũng mới bằng một phần bảy mươi giá trị của
cái đĩa.

Alátđanh vội vã đón lấy đồng tiền vàng, và khi đã nắm được ở trong tay

rồi, chú bỏ đi hấp tấp đến nỗi lão Do Thái không bằng lòng với món lời quá
mức vừa thu được qua chuyện mua bán ấy, tự lấy làm bực mình sao đã
không nắm chắc Alátđanh không hay biết giá cả thứ hàng vừa bán, thành ra
lão đã không mặc cả giá thấp hơn nữa. Suýt nữa lão đuổi theo chàng trai, hy
vọng có thể bớt lại được chút ít nào trong đồng tiền vàng của lão. Nhưng
Alátđanh chạy đã khá xa, lão có vất vả lắm cũng chưa chắc đã đuổi kịp.

Trên đường về, Alátđanh ghé vào một hiệu bánh mỹ, mua phần bánh cho

cả hai mẹ con, chú đưa đồng tiền vàng ra và lấy lại tiền lẻ. Về đến nhà, chú
đưa số tiền còn lại cho mẹ, bà ra chợ mua thêm những thức ăn cần thiết khác
đủ cho hai mẹ con sống qua mấy ngày. Hai mẹ con tiếp tục sống theo lối ấy,
nghĩa là Alátđanh lần lượt bán hết tất cả các đĩa cho đến cái thứ mười hai,
vẫn theo cách thức chú bán chiếc đầu, mỗi khi trong nhà hết tiền tiêu. Lão
Do Thái đã bỏ ra một đồng tiền vàng để mua chiếc đầu, không dám bớt giá,
sợ mất món bở, lão đành mua tất cả cùng một giá ấy. Khi đã tiêu hết số tiền
bán chiếc đĩa cuối cùng rồi, Alátđanh tìm đến cái mâm, nặng bằng mười cái
đĩa cộng lại. Chú muốn mang đến bán cho bạn hàng quen thuộc của chú
nhưng nặng quá không mang nổi. Chú buộc phải tìm lão Do Thái, sau khi
xem xét trọng lượng của cái mâm, lập tức đếm trả mười đồng tiền vàng, và
Alátđanh lấy thế làm mãn nguyện.

Chừng nào các đồng tiền vàng ấy hãy còn, thì nó được dùng trang trải các

khoản tiêu pha hằng ngày trong gia đình. Trong thời gian ấy, Alátđanh quen
với lối sống an nhàn. Từ hôm xảy ra cái chuyện rắc rối với lão phù thủy
người Phi, chú thôi không chơi đùa với bọn trẻ con cùng lứa tuổi nữa. Suốt
ngày chú đi dạo chơi hoặc trò chuyện với những người chú làm quen, một
đôi khi chú dừng lại ở các hiệu buôn lớn, lắng nghe những người quyền quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.