NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 911

Trong thời gian đó, các nhà buôn ngọc và thợ kim hoàn được đưa vào

cung ra mắt hoàng đế. Viên thợ cả thay mặt cả nhóm nói:

- Tâu bệ hạ, suốt một thời gian dài chúng tôi đã mang tất cả tài nghệ ra để

hoàn thành công trình bệ hạ giao phó. Hôm qua vào lúc đã khá muộn,
Alátđanh buộc chúng tôi phải tháo dỡ tất cả những gì chúng tôi đã làm được
và bảo chúng tôi mang trả lại bệ hạ và tể tướng số châu ngọc này.

Vua hỏi Alátđanh có cho họ rõ lý do không. Những người thợ đáp chàng

không hề cho họ biết một tí gì, vua liền truyền lấy ngay lập tức một con
ngựa. Ngựa được đưa đến, vua lên đi ngay, không có đoàn hộ giá nào khác
số quân hầu cận chạy bộ theo. Đến dinh Alátđanh, tận chân cầu thang, vua
mới xuống ngựa và không báo cho phò mã biết, đi thẳng lên phòng khách
hai mươi bốn cửa sổ. Nhưng Alátđanh đã chực sẵn ở đấy và kịp nghênh tiếp
vua ngay từ ngoài cửa.

Không để Alátđanh kịp hỏi sao vua không cho báo trước để chàng đến nỗi

phải thất lễ, hoàng đế nói ngay:

- Con ạ, ta thân hành đến đây hỏi tại làm sao con lại muốn để cho lâu đài

tráng lệ và kỳ lạ như dinh của con không hoàn hảo?

Alátđanh không nói thật là hoàng đế không đủ châu báu để dùng vào việc

đó. Nhưng, để cho vua thấy rõ lâu đài của chàng không những hơn đứt cung
điện của vua mà còn hơn hẳn mọi cung điện khác trên đời, bởi vì chính vua
cũng không đủ sức hoàn thành một bộ phận nhỏ nhặt nhất của nó, chàng đáp:

- Tâu bệ hạ, đúng là hôm trước, bệ hạ có trông thấy phòng khách này chưa

hoàn hảo, nhưng giờ đây xin bệ hạ nhìn xem thử có khiếm khuyết chỗ nào.

Hoàng đế bước thẳng đến cái cửa sổ trước đây có bức mành làm dở. Khi

nhận thấy bức mành này cũng chẳng khác gì các bức mành kia, vua tưởng là
mình trông nhầm. Không những vua xem kỹ hai cửa sổ kề bên, mà còn lần
lượt xem tất cả. Khi biết chắc chắn bức mành đã làm cho vua tốn mất bao
thời gian, dùng bao công thợ vẫn chưa làm xong, nay đã hoàn thành trong
một thời gian ngắn ngủi, vua liền ôm chầm lấy Alátđanh và hôn lên trán
chàng, vào chỗ giữa hai con mắt. Vua kinh ngạc nói với chàng:

- Con ơi, con là ai mà làm nên bao điều kỳ lạ hầu như trong nháy mắt?

Trên đời này con thật là độc nhất vô song, và càng hiểu con, ta càng thêm
mến phục.

Alátđanh tỏ vẻ khiêm nhường trước những lời khen của vua, chàng trả lời

như sau:

- Muôn tâu bệ hạ, thật là vạn hạnh cho con được bệ hạ đoái thương mà

khen ngợi. Điều con có thể khẳng định là xin luôn luôn cố gắng để xứng
đáng với tình thương cũng như lời khen của bệ hạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.