NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 913

Hoàng đế trở về cung cũng đơn giản như khi đi, không cho Alátđanh được

theo tiễn. Tể tướng đã chực sẵn ở hoàng cung. Tâm trí còn tràn trề khâm
phục về điều kỳ diệu vừa trông thấy, vua kể lại say sưa đến nỗi tể tướng
không những bớt hoài nghi mà càng tin chắc rằng tòa lâu đài chỉ là chuyện
ma thuật, như ông đã thổ lộ với vua ngay hôm tòa nhà vừa xuất hiện. Tể
tướng muốn lặp lại ý nghĩ đó của mình, song vua đã ngắt lời:

- Khanh ạ, ông đã từng nói với ta điều đó, rõ ràng là ông chưa muốn quên

cái đám cưới dở dang giữa con gái ta và con trai ông.

Tể tướng thấy rõ vua đã có định kiến. Ông không muốn nói lại, mặc cho

vua giữ ý kiến của mình. Như đã thành lệ, ngày nào cũng vậy, hễ thức dậy là
hoàng đế đến ngay một căn buồng từ đấy nhìn rõ toàn bộ dinh phò mã.
Trong ngày, thế nào vua cũng đến nơi để ngắm nghía, trầm trồ khen ngợi.

Trong thời gian đó, Alátđanh không ở mãi trong nhà. Chàng chú ý mỗi

tuần vài lần đi xem phố hoặc đến đọc kinh, hôm ở nhà thờ này hôm ở nhà
thờ khác, thỉnh thoảng lại đến chào thăm tể tướng. Ông này vẫn thích đến
chơi với chàng vào những ngày nhất định. Có khi chàng đến thăm các quan
đại thần mà chàng vẫn thường mời đến dinh để đãi ngộ. Mỗi lần ra phố,
chàng sai hai tên trong đám đông nô lệ theo hầu, hắt những nắm tiền vàng
tung ra các phố xá và quảng trường, thưởng cho dân chúng thường tụ tập
đông đảo những nơi chàng đi qua. Ngoài ra, chưa từng có một kẻ nghèo khó
nào đến gõ cửa dinh quan phò mã mà ra về không hài lòng bởi sự hào phóng
của chàng.

Alátđanh sắp xếp thời giờ sao cho tuần nào cũng đi săn được ít ra là một

lần, khi thì ở quanh thành phố, khi thì đi xa hơn, và đi qua thôn nào chàng
cũng đều tỏ ra rộng rãi như vậy. Tính tình hào phóng ấy làm cho dân chúng
hết lời ca ngợi. Chàng không bao giờ nặng lời với một ai. Tóm lại, tuy không
muốn làm lu mờ hoàng đế mà chàng chú ý đến chầu đều đặn – ta có thể nói
là nhờ phong thái đáng yêu và tính tình hào phóng – chàng được nhân dân
rất quý mến, nhìn chung họ còn quý chàng hơn cả nhà vua.

Đi đôi với những đức tính tốt đẹp ấy chàng còn tỏ ra là người có tài năng

và hết lòng vì lợi ích nước nhà.

Chàng có dịp tỏ rõ phẩm cách nhân một dịp giặc cướp nổi lên ở biên thúy.

Vừa nghe tin hoàng đế cử binh đi tiễu phạt, chàng vội đến xin vua cho phép
được cầm đạo binh ấy. Vua bằng lòng ngay. Vừa nắm quyền chỉ huy, chàng
đã hành quân thần tốc đến nỗi hoàng đế nhận được tin báo tiệp cho biết giặc
đã bị đánh bại, diệt trừ và dẹp xong, cùng một lúc với tin chàng đến nắm
quyền chỉ huy quân đội. Chiến công đó làm cho tên tuổi của chàng vang dội
khắp cả nước. Nhưng Alátđanh không vì vậy mà kiêu căng. Chiến thắng trở
về, chàng vẫn là con người hiền dịu và đáng mến như bất cứ bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.